Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 802: Ly hôn! tôi muốn ly hôn! (2)

2h sáng, Tô Ngạn Bân đã ngủ rồi nhưng Tư Chính Đình vẫn giữ nguyên tư thế nhìn chằm chằm vào căn phòng có Trang Nại Nại.

Đèn trong phòng vẫn còn sáng.

Bóng dáng của cô vẫn còn in lên trên cửa sổ. Nếu không phải thỉnh thoảng cô nhúc nhích thì anh đã cho rằng cô đã xảy ra chuyện rồi!

Tới bây giờ còn chưa ngủ, là vì đau lòng tới mức ngủ không được sao?

Nghĩ tới đây, Tư Chính Đình cúi thấp đầu xuống, trong mắt hiện lên sự thương xót.

Nếu có thể thì anh thật sự rất muốn đau lòng thay cô, chịu đựng những thứ đó thay cô. Nhưng… không được.

Điện thoại trong túi chợt rung lên, là của Quý Thần.

“Ông chủ, Mino yêu cầu ly hôn, còn đòi gặp mặt ngài để bàn chuyện này. Ngài xem…”

“Cậu xử lý đi, tôi muốn ngày mai phải có giấy chứng nhận ly hôn.”

Tư Chính Đình ngẩng đầu nhìn lên lầu, hy vọng tin tức ly hôn này sẽ làm cô cảm thấy dễ chịu hơn.

***

Cúp điện thoại, Quý Thần liền cười khổ. Chỉ cần ông chủ chịu nói chuyện với Mino là có thể dễ dàng giải quyết chuyện ly hôn. Nhưng mà hết lần này tới lần khác, ông chủ không muốn thấy mặt cô ta.

Hành vi xông vào nhà bà chủ hôm nay của Mino đã chạm vào điểm mấu chốt của ông chủ. Nếu đã vậy... thì cũng đừng trách chúng tôi không nương tay với cô!

Quần áo trên người Mino đều đã khô, nhưng cô ta vẫn quấn khăn ngồi trên ghế sofa, cuối cùng không chống nổi cơn buồn ngủ và mệt mỏi nên nặng nề ngủ thiếp đi. Trong cơn mơ màng, cửa phòng mở ra, có người đi vào. Cô ta mơ màng ngẩng đầu lên nhìn, sau đó cổ bỗng tê rần rồi ngất xỉu.

Lúc Mino tỉnh lại, trước mắt tối đen, dường như xung quanh có vật gì đó bó cô ta lại. Cô ta giãy giụa vài cái, cảm giác sượt qua gò má khiến cô ta phát hiện mình đang ở trong một cái bao tải to.

Cô ta ngẩn người, muốn hét lên kêu cứu nhưng miệng lại bị dán kín, không thể hét được một tiếng nào. Hình như cô ta bị ném lên xe hàng gì đó nên cả người cứ lắc lư. Cô ta mở hai mắt ra hết cỡ, muốn tìm một cơ hội để chạy trốn.

Đây là đâu?

Cô ta đang ở đâu?

Sao lại thế này?

Đang lúc suy đoán, chiếc xe bỗng dừng lại. Sau đó cô ta bị người ta xách ra ném xuống đất.

“Cuối cùng cũng bắt được cô ta rồi!”

“Chúng ta đã ám sát nhiều lần như vậy mà vẫn không có một lần nào thành công. Người phụ nữ này mạng lớn thật!”

“Mày nói xem, chúng ta làm gì cô ta bây giờ? Một phát súng bắn chết, hay là…”

“Người phụ nữ này làm chúng ta ăn nhiều khổ như vậy, không thể để cô ta chết quá dễ dàng. Không thể được!”

“Vậy thì làm sao?”

“Chôn sống đi!”

“Cách này hay lắm! Đây là cách chết làm người ta khó chịu nhất. Hừ, không ngờ bà Tư này cũng thật khó xử lý!”

Mino nghe được tiếng bước chân dần dần tới gần cô ta. Sau đó cô ta bị ném tới chỗ nào đó. Giờ phút này cô ta vô cùng sợ hãi, muốn hét ầm lên, nhưng làm sao cũng không hét lên được.

Chôn sống!

Chôn sống!

Hôm qua vừa suýt chết chìm, hôm nay lại tới chôn sống?

Lúc cô ta đang vô cùng hoảng sợ thì bỗng nghe thấy một người nói: “Tôi nói này, nếu cô có chết thì cũng đừng trách chúng tôi, muốn trách thì trách sao cô lại là bà Tư đi.”