Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 794: Cứu mạng! cứu mạng!

Xem ra còn cần đích thân bà châm cho một mồi lửa!

“Cho cô ta vào!” Bà nói với người làm.

Mino vào tới nơi, Đinh Mộng Á đổi thành bộ dạng ngây ngốc không biết gì, bà trừng mắt nhìn Mino: “Nghe mọi người nói cô là con dâu của tôi?”

Mino gật đầu rồi cười tủm tỉm tiến đến cạnh bà: “Mẹ, bây giờ mẹ thế nào rồi?”

“Tốt lắm, chỉ là không nhớ nổi mấy chuyện trước kia.”

Mino vui vẻ trong lòng: “Không sao cả, mẹ không cần quá sức, chuyện trước kia đều qua rồi, không nhớ lại được cũng tốt cho mẹ.”

Đinh Mộng Á cười, nói: “Đúng, cô nói đúng.” Sau đó bà nhìn về phía Mino: “Ủa, mà cô tới đây làm gì?”

Tròng mắt của Mino khẽ chuyển: “Mẹ, con muốn đến hỏi mẹ xem mẹ có biết hai đứa cháu của mẹ bây giờ thế nào rồi không?”

Đinh Mộng Á nghe vậy liền cười híp mắt: “Khỏe khoắn, mập mạp bụ bẫm, ngoan ngoãn lại nghe lời.”

Mino nghe vậy lập tức mở to hai mắt. Trước đây, hễ nhìn thấy cái bụng của Trang Nại Nại thì cô ta lại muốn phá hủy nó, thế nhưng bây giờ vừa nhắc đến mấy đứa nhỏ thì cô ta lại mềm lòng đến rối tinh rối mù!

Mino nắm chặt tay hỏi: “Mẹ, tụi nhỏ đâu rồi?”

“Chẳng phải ở chỗ cô sao?”

Mino: “!!!”

Cô ta còn định nói cái gì nữa nhưng Đinh Mộng Á đã duỗi người: “Tôi mệt rồi, cô đưa tôi đi nghỉ.”

Mino gật đầu rồi đi theo bà lên lầu.

Sau đó, Đinh Mộng Á ném cho cô ta một món đồ: “Lại đây, đấm bóp chân cho tôi.”

Mino: “...”

“Nhẹ thế, cô không có sức à?”

“Mạnh thế, cô muốn đấm chết tôi à?”

“Hừ hừ, tôi còn chưa ngủ mà cô đã muốn đi sao?”

Mino chỉ muốn bóp chết Đinh Mộng Á ngay lập tức, nếu không phải cô ta biết Đinh Mộng Á vốn là người như vậy thì cô ta còn cho rằng bà đang cố tình làm khó cô ta.

Đến khi rời khỏi nhà Đinh Mộng Á, Mino đã không còn sức để tính kế nữa. Bởi vì Đinh Mộng Á bắt một mình cô ta quét dọn cả biệt thự một lượt.

Mino giận đến run người, nhưng lại không thể không làm. Cô ta hít sâu một hơi, quyết định không chấp nhặt với bà nữa.

Rời khỏi biệt thự, cô ta thật sự quá mệt mỏi nên quyết định đến bờ sông đi dạo, tiện thể nghĩ một vài chuyện. Đám vệ sĩ đi theo cách đó không xa, cô ta bước phía trước nên không cảm thấy gì.

Bây giờ là tháng ba, trời đã ấm lên nhưng bờ sống vẫn hơi lạnh. Cô ta vừa bước đi vừa thở dài, còn đang thở thì đột nhiên có một bóng người xẹt qua cô ta, vô tình đụng phải khiến cô ta ngã lăn xuống sông.

Mino vùng vẫy, cô ta muốn hô cứu mạng nhưng vừa mới há miệng thì nước sông đã xộc vào miệng của cô ta. Giờ khắc này Mino cảm thấy cực kì tuyệt vọng, so với bị đuổi giết, so với cảnh sống không có đồng nào trong người thì còn tuyệt vọng hơn. Cảm giác chìm dần khiến cô ta nghĩ, hóa ra khoảng cách đến cái chết lại gần đến vậy.

Hai người vệ sĩ đứng trên bờ nhìn cô ta nhưng lại không nhúc nhích gì, sắc mặt hờ hững như thể không trông thấy thảm cảnh của cô ta.

Nhưng mà...

Ai cứu mạng!

Cứu...