Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 791: Phản ứng của nhà họ cố (3)

Ông ta vừa nói chuyện vừa nốc thêm một chén rượu, đôi mắt đục ngầu đã hoàn toàn mơ hồ, còn ợ lên một hơi rượu.

Mùi rượu nồng nặc xen lẫn mùi khó ngửi truyền tới khiến Mino càng thêm chán ghét Cố Đức Thọ. Vốn cô ta định tìm ông ta để giúp mình nghĩ kế, dù sao thì hiện giờ chỉ có mỗi Cố Đức Thọ là biết thân phận thật sự của cô ta, thế nhưng lúc này ông ta đã trở thành một kẻ ăn hại.

Mino lập tức thay đổi ý định ban đầu: “Ba, ba lớn tuổi rồi, uống ít rượu thôi! Con không sao hết nên đi trước đây!”

Cô ta che mũi bước ra ngoài, mãi đến cô ta hoàn toàn rời khỏi thư phòng thì ánh mắt Cố Đức Thọ mới thu lại.

Ông ta nhìn chén rượu trong tay mình rồi ngửa đầu uống cạn. Có lẽ do uống quá nhanh cho nên ông ta bất cẩn đổ cả vào mũi, khiến ông ta ho khan kịch liệt. Rượu chảy qua khí quản rồi xông vào cơ thể, cảm giác nóng cháy khiến trái tim của ông là dần dần chết lặng.

Ông ta ném mạnh bình rượu xuống đất: “Choang!!!”

Bình rượu vỡ nát.

Ông ta chán nản dựa vào ghế, ánh mắt nhìn thẳng về phía trần nhà.

Lớn tuổi?

Đám người kia liệu có biết thời trẻ ông ta cũng từng có một mối tình sâu đậm? Vì cái gì mà ông trời lại đối xử với ông ta như vậy? Tình cảm chân thành cả đời này của ông ta cứ thế mất đi... tận hai lần!

Tiêu Mộ Thanh...

Chỉ cần vừa nghĩ đến ba chữ này thì cái đầu tiên xuất hiện chính là sự ung dung cao quý, giống như một nàng công chúa chói lòa được mọi người tung hô.

Người có xuất thân như thế lại vì ở cùng ông ta mà bị gia đình từ bỏ, cuối cùng người ấy vẫn quyết định bỏ trốn với ông. Không may, dọc đường lại bất cẩn xảy ra tai nạn xe cộ...

Nghĩ tới đây, hình ảnh về vụ tai nạn kinh hoàng kia lại nhoáng lên trong đầu ông ta.

Cố Đức Thọ ngồi ngay ngắn lại, Mộ Thanh, Mộ Thanh... Mỹ Đình, Mỹ Đình...

***

Mino vừa đi vừa phất phất trước mũi, như thể làm như vậy thì có thể xua đi sự bẩn thỉu của Cố Đức Thọ. Tiếp đó, cô ta thấy Lý Ngọc Phượng bước ra khỏi phòng của Cố Tinh San. Hai người họ liếc nhau, Mino lẳng lặng đi vào một căn phòng bên cạnh thư phòng, một lát sau Lý Ngọc Phượng bước vào.

Bà ta vừa đặt chân vào, liền nhíu mày nói: “Mino, dù sao San San cũng là em gái con, con có thể đừng khiến nó buồn được không?”

Mino chơi đùa bàn tay của mình, vết máu để lại sau cú ngã vừa rồi vẫn chưa được rửa đi, thế nhưng từ khi bước vào Lý Ngọc Phượng chỉ nói chuyện về Cố Tinh San?

Cô ta ngẩng lên nhìn Lý Ngọc Phượng: “Sức khỏe của bà thế nào rồi?”

Lý Ngọc Phượng mềm lòng, ngồi xuống đối diện Mino: “Không sao cả, vụ tai nạn xe đó cũng không nghiêm trọng.”

Đúng vậy, không nghiêm trọng...

Mino cong môi, tai nạn không nghiêm trọng lắm, nằm trong viện ba ngày là có thể xuất viện rồi.

Nhưng mà Cố Tinh San và Cố Tinh Hào lại nhân cơ hội này cướp đi điện thoại của bà ta, không để bà ta liên lạc được với cô ta. Bây giờ nghĩ kỹ lại, may mà cô ta quyết dập nồi dìm thuyền, chứ nếu không bây giờ có khi đã chết đói bên vệ đường rồi!

“Con không nhường nhịn San San một chút được sao?”

Lý Ngọc Phượng vừa dứt lời thì Mino lập tức chặn lại: “Thời gian của tôi rất quý giá, tôi tới đây không phải để nói chuyện Cố Tinh San với bà!”