Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 764: Nại nại tủi thân

Dù đã tự ép mình không được nghĩ nữa, dù tự nhủ lòng rằng anh có nỗi khổ tâm, nhưng câu “giữ con” lúc cô sắp sinh vẫn khiến cô bị tổn thương nặng nề hơn cả trước đây.

Dù ngẫm lại có lẽ còn hiểu lầm gì đó, nhưng lòng cô vẫn băng giá.

Sau khi tỉnh lại, cô vẫn đoán có lẽ anh đã từng tới thăm cô, nhưng lúc này thấy anh, cảm giác tủi thân lại lập tức dâng lên, khiến sống mũi cô cay cay.

Cô cắn môi, đang định nói gì đó, nhưng lại bỗng trợn tròn mắt nhìn người trước mặt.

Người kia đi vào phòng ngủ, ánh sáng liền rọi lên mặt anh ta, để Trang Nại Nại trông thấy một gương mặt lạ lẫm.

Trên gương mặt đó, mắt híp thành một đường chỉ, da thì bị rỗ chi chít, trông xấu xí vô cùng. Mắt anh ta chỉ sáng lên một chút lúc thấy cô, sau đó liền trở nên đục ngầu.

Anh ta nhìn Trang Nại Nại.

Hai người cứ nhìn vào mắt nhau như vậy khoảng một phút. Chẳng hiểu sao, trong lòng Trang Nại Nại lại có cảm giác xúc động, tựa như ánh lửa bập bùng.

Nhưng người này... không phải là Tư Chính Đình, anh ta là ai?

Cảm giác tủi thân của Trang Nại Nại hóa thành khiếp sợ, nhìn người trước mắt với vẻ không thể tin nổi.

Lúc cô đang khiếp sợ thì Tô Ngạn Bân đã xông vào phòng, “Nại Nại, cô tỉnh rồi?”

Giọng Tô Ngạn Bân khiến Trang Nại Nại hồi hồn, cô thế mà lại thất thố trước mặt một người lạ.

Cô bèn vội vàng cúi đầu, che giấu sự tủi thân và yếu đuối trong mắt rồi mới ngẩng đầu lên nhìn người mặt rỗ này với ánh mắt kỳ lạ.

Tô Ngạn Bân thấy Trang Nại Nại nghi ngờ nhìn người mặt rỗ bèn nói, “Cô quên cậu ta rồi hả? Cậu ta là Từ Đại Chí, chính là cái cậu mặt rỗ học cùng lớp cấp 3 với chúng ta ấy! Cô nhớ ra chưa? Lúc đó cậu ta bị tôi và Tư Lão Đại ức hiếp thê thảm lắm!”

Trang Nại Nại dần có chút ấn tượng, hình như lúc học cấp 3, quả thật có một “người tàng hình” ngồi trong góc, lúc nào cũng im lặng. Cậu ta tên là Từ Đại Chí, vì mặt rỗ nên hơi tự ti.

Nhưng mà...

Có lẽ là vì đã quá lâu nên khiến cô cảm thấy người này không giống Từ Đại Chí lắm.

Nhưng anh ta cũng mắt híp, mặt cũng rỗ, cũng dài.

Có điều cũng đã năm năm trôi qua rồi, chắc chắn anh ta cũng có thay đổi.

Rốt cuộc vừa rồi cô nhìn thế nào mà lại tưởng anh ta là Tư Chính Đình?

Nhìn kĩ lại, Từ Đại Chí khá rụt rè, dè dặt, rất giống một người sống không được tốt lắm, lại gặp bạn học cấp ba nên thêm phần lúng túng. Quả thật trùng khớp với cái người trong ấn tượng của cô.

Trang Nại Nại cười tự giễu, sao cô có thể nhìn anh ta thành Tư Chính Đình được chứ?

Rõ ràng hai người quá khác nhau về cả khí chất lẫn ngoại hình. Hơn nữa, chiếc áo khoác đang mặc trên người Từ Đại Chí trông giống như đồ mua bên lề đường, ngay cả đường chỉ cũng không được may cẩn thận. Tư Chính Đình là người da mềm thịt quý, đâu mặc loại quần áo này bao giờ.

Còn nhớ lúc học cấp ba, cô đã mua một cặp áo đôi cộc tay rồi ép Tư Chính Đình mặc. Kết quả là cổ anh dị ứng ngay lập tức, nổi từng mảng màu hồng nhạt.