Vừa tỉnh lại đã thấy mình không phải đang ở trong biệt thự nhà họ Tư, lòng Trang Nại Nại liền chùng xuống, một linh cảm chẳng lành bỗng dâng lên.
Chẳng lẽ... Ms. Đinh đã xảy ra chuyện gì nên Tư Chính Đình mới đưa cô đến nơi này?
Nghĩ đến đây, cảm giác đau thương liền dâng lên trong lòng cô. Câu “giữ con” mà cô nghe thấy trước khi hôn mê khiến tim cô như thắt lại.
Trang Nại Nại nắm chặt tay Lâm Hi Nhi, nhìn cô ấy chằm chằm, chỉ sợ nghe thấy tin tức không hay gì từ cô ấy.
Đinh Mộng Á vì cứu cô nên mới bị ngã cầu thang. Nếu bà không có chuyện gì còn đỡ, nhưng nếu xảy ra chuyện... liệu có phải giữa cô và Tư Chính Đình sẽ vĩnh viễn tồn tại khúc mắc?
Tay cô run lên nhè nhẹ, vừa tỉnh ngủ nên vẫn hơi đuối sức, nhưng cô vẫn kiên trì níu tay áo của Lâm Hi Nhi.
Lâm Hi Nhi nhìn cô bằng ánh mắt thương xót, “Nại Nại, cậu có đói không? Mình đi lấy ít cháo cho cậu nhé!” Nói rồi, liền bỏ chạy ra ngoài.
Hành động của cô ấy khiến lòng Trang Nại Nại càng lạnh hơn.
Xem ra... đã xảy ra chuyện thật rồi!
Lâm Hi Nhi lề mề một lúc lâu ở bên ngoài rồi mới bê bát cháo vào. Trang Nại Nại thấy cô ấy như thế, liền tự hiểu lấy.
Cô cúi nhìn cháo trong bát, cô biết có hỏi thì Lâm Hi Nhi cũng không nói. Vả lại, sức khỏe của cô lúc này quả thật cũng quá yếu, cô phải hồi phục thể lực đã rồi tính sau. Người cô vẫn chưa tắm rửa sạch sẽ, bụng vẫn ân ẩn truyền tới đau đớn.
Cô húp một thìa cháo, mùi gà hầm thơm lừng lan ra trong miệng khiến cô hơi ngây ra. Cô cúi đầu nhìn cháo trong bát, chỉ cảm thấy hương vị đó quen thuộc đến xót xa.
Cháo này sao lại giống của nhà họ Tư nấu đến thế?
Vậy nên, dù Tư Chính Đình đưa cô đến đây nhưng thật ra anh không quên cô, vẫn sẽ đến thăm cô đúng không?
Nếu không thì cháo này ở đâu ra?
Nghĩ như vậy, một tia hi vọng lại bùng lên trong lòng cô. Trang Nại Nại cầm thìa, nhanh chóng ăn hết bát cháo.
Lúc cô đưa bát cháo lại cho Lâm Hi Nhi, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe cô ấy nói: “Không ăn thêm được nữa đâu, bây giờ cơ thể cậu quá yếu, nghỉ ngơi một tiếng đã rồi hẵng ăn tiếp.”
Trang Nại Nại gật đầu, Lâm Hi Nhi bèn đỡ cô nằm xuống, “Cậu cứ nằm xuống trước đi. Trong vòng một tuần tới, cậu tuyệt đối không được rời giường, cũng đừng nghĩ nhiều, không có chuyện gì hết. Đợi qua một tuần này, mình sẽ kể lại tất cả cho cậu biết, được không?”
“Vậy cậu nói cho mình biết, hai đứa con của mình là trai hay gái?”
Lâm Hi Nhi đỏ hoe mắt, “Là trai, cả hai đều là trai.”
Trang Nại Nại chỉ “ừ” một tiếng, sau đó lại mở to đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.
Tay cô không nhịn được mà sờ xuống bụng.
Con trai...
Con của cô.
Tuy hơi thất vọng vì không có con gái, nhưng bây giờ ngay cả mặt con mà cô cũng chưa được nhìn.
Cô nhắm mắt lại, cố ép bản thân không suy nghĩ lung tung nữa, nhưng chuyện đó vẫn đè nặng trong lòng cô.
Sau khi sinh con, tuy đã nghe thấy tiếng con khóc nhưng chung quy lại cô vẫn chưa được gặp chúng. Mặc dù với thai đôi thì hơn bảy tháng cũng không tính là sinh non, nhưng cô vẫn thấy sợ hãi, luôn nghĩ ngợi lung tung, lo lắng cho sức khỏe của con như bất cứ người mẹ nào.
Con cô... chắc là khỏe mạnh đúng không?