Đèn phòng cấp cứu vẫn lóe sáng.
Cả đám người đợi bên ngoài đều lo lắng đi qua đi lại.
Tư Chính Đình ngồi trên ghế dài, nheo mắt nhớ lại bộ dáng của Trang Nại Nại. Lúc ấy, anh… cố ý không nhìn cô, vì sợ bị cô nhìn thấy suy nghĩ của anh.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, chẳng biết cô thế nào rồi?
Tư Chính Đình cầm điện thoại, gọi về cho một người giúp việc trong nhà. Cuộc gọi vừa được kết nối, anh liền thấp giọng hỏi: “Thiếu phu nhân đang làm gì?”
Người giúp việc kia liền kinh ngạc nói, “Thiếu phu nhân đến bệnh viện ạ, cô ấy vỡ ối, sắp sinh rồi!”
Tư Chính Đình đứng bật dậy, “Cô nói cái gì?”
Vỡ ối? Sắp sinh?
Bàn tay cầm điện thoại của Tư Chính Đình siết chặt lại, cứ như muốn bóp nát điện thoại.
Cô ấy sắp sinh?
Cảm xúc phức tạp hiện lên trong mắt anh.
Người giúp việc ở đầu dây bên kia vẫn tiếp tục nói: “Vâng, A Nhã đã đưa cô ấy đến bệnh viện rồi.”
Tư Chính Đình nghe xong liền cúp máy, run rẩy tìm số của A Nhã rồi gọi đi. A Nhã nhanh chóng bắt máy nói: “Cậu chủ, cậu yên tâm, bác sĩ nói đứa bé chắc chắn sẽ không sao cả.”
Không sao?
Tư Chính Đình thở phào, sau đó bỗng nghe ra ý của A Nhã ám chỉ, liền nghiêm nghị hỏi lại: “Vậy thiếu phu nhân thì sao?”
“Thiếu phu nhân?” Giọng A Nhã rõ ràng là hơi ngạc nhiên, “Thiếu phu nhân khó sinh, chẳng phải cậu chọn giữ con sao? Tôi nghe ý bác sĩ thì hình như thiếu phu nhân lành ít dữ nhiều.”
Giữ con? Lành ít giữ nhiều?
“Cái gì? Khó sinh?”
Hỏi xong câu đó, anh liền chạy thẳng ra ngoài, “Hai người đang ở bệnh viện nào?”
A Nhã báo tên bệnh viện, trùng hợp lại là bệnh viện này. Tư Chính Đình liền chạy thẳng đến khoa sản. Cái người luôn bình tĩnh điềm đạm lúc này lại vừa chạy, vừa hét: “Ai nói giữ con? Phải giữ mẹ! Nói với bọn họ, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ khiến cả cái bệnh viện này phải chôn cùng!”
Vừa dứt lời, anh liền nghe thấy tiếng khóc “oe oe” vang lên từ đầu dây bên kia.
Tư Chính Đình liền đứng khựng lại.
Con của anh… đã chào đời?
Vậy Nại Nại…
Lúc đang khiếp đảm, anh lại nghe thấy A Nhã reo lên: “Cậu chủ, chúc mừng cậu, là hai cậu con trai! Thiếu phu nhân cũng không sao! Bọn họ mẹ tròn con vuông!”
Tư Chính Đình cảm thấy chân như nhũn ra, suýt ngã khuỵu xuống đất.
Nhưng anh vẫn không hề dừng bước, hấp tấp chạy đến khoa sản.
Lúc anh đến nơi, A Nhã đang ôm hai đứa bé mới chào đời, đẩy xe ra khỏi phòng sinh.
Không thấy Trang Nại Nại đâu, Tư Chính Đình liền phát hoảng. Anh cũng không nhìn hai đứa trẻ trong lòng A Nhã mà lo lắng hỏi: “Thiếu phu nhân đâu?”
“Cậu chủ, sản phụ sau khi sinh phải ở lại phòng sinh từ nửa tiếng đến hai tiếng để theo dõi, nếu không sao thì mới có thể về phòng hồi sức.”
Tư Chính Đình nghe vậy liền mím môi, không nói gì.
Hai tiếng…
Anh nhìn chằm chằm về phía phòng sinh, mãi lâu sau mới dặn dò A Nhã: “Đừng nói với cô ấy là tôi đến.”
A Nhã ngây ra, sau đó mới gật nhẹ đầu.