Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trang Nại Nại cảm thấy hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất.
Không phải nói… mẹ không sao sao? Sao lại xảy ra chuyện này?
Cô đột nhiên nhớ lại, lúc Tư Chính Đình nhắc tới mẹ Trang là dùng từ “còn sống”…
Còn thở cũng là còn sống, vậy thì tiếng ồn lúc đó… Chẳng lẽ là bọn họ đang ở trong bệnh viện?
Trang Nại Nại cảm thấy lồng ngực như bị ai đó siết chặt, làm cô đau đến nỗi không thở được.
Thấy cô đứng sững ra như vậy, Đinh Mộng Á và quản gia liền chuyển tầm mắt sang ti vi. Đến khi thấy Tư Chính Đình, ánh mắt của hai người đồng loạt rơi vào người phụ nữ anh ôm. Người đó chảy nhiều máu như vậy, lại giống như không còn hơi thở, chẳng lẽ là. . .
“Nại Nại…” Đinh Mộng Á không biết phải nói gì, chỉ đành bước lên đỡ Trang Nại Nại.
Đầu óc Trang Nại Nại như bị cái gì đó đánh mạnh vào, trong nháy mắt trở nên trống rỗng. Vào giây phút nhìn thấy cơ thể đẫm máu của mẹ Trang, cảm giác đau đớn, còn có cảm giác áy náy dày đặc thấm vào từng tế bào trên cơ thể cô, làm cô thở thôi cũng thấy đau.
Cô cắn chặt môi nhìn chằm chằm vào ti vi, cứ như đang hy vọng ti vi sẽ chiếu thêm tin tức nước ngoài nữa, nhưng không có…
Rốt cuộc là mẹ còn sống hay đã chết?
Giờ phút này, cô thậm chí không dám gọi điện thoại cho Tư Chính Đình để xác nhận tin tức. Mấy ngày nay cô vẫn luôn tự nhủ với mình, con cô cần một người mẹ có tâm trạng vui vẻ mới có thể khỏe mạnh lớn lên. Vì vậy cô luôn cố gắng không nhớ tới mẹ Trang, cố gắng cảm nhận sự tốt đẹp của thế giới này, cố gắng để bản thân luôn được thoải mái.
Thậm chí cố gắng làm dịu đi mối quan hệ giữa cô và Đinh Mộng Á.
Tới hôm nay, lúc Hổ Tử xác nhận chủ mưu là Đinh Mộng Á, cô còn tìm đủ mọi lý do để bênh vực bà.
Cô còn nghĩ, nếu mẹ Trang có thể trở về thì cô sẽ lựa chọn tha thứ cho bà, dù bà có làm chuyện năm năm trước hay không…
Nhưng bây giờ, khi thấy hình ảnh cả người đẫm máu của mẹ, tất cả cảm xúc đè nén và đau đớn giống như lũ tràn bờ đê, không thể đè xuống được.
Cô cố gắng hít sâu, cố gắng ổn định tâm trạng, cố gắng tự nói với mình, tất cả đều không phải là lỗi của Đinh Mộng Á, nên không thể trách bà được.
Vì cố nén nước mắt nên vành mắt cô đỏ bừng, lồng ngực phập phồng dữ dội, thậm chí còn có cảm giác đau bụng.
Cô bám chặt cầu thang, nhìn Đinh Mộng Á với ánh mắt như ác ma ăn thịt người. Cứ như một giây kế tiếp, cô sẽ xông lên giết chết bà.
Cả người cô run rẩy dữ dội: “Nếu mẹ tôi có chuyện gì, thì tôi sẽ…”
Trang Nại Nại không biết phải nói tiếp như thế nào, cô cũng biết bản thân không nên nói ra những lời này.
Cô đã là mẹ của hai đứa con, cô không thể đấu đá lung tung, cũng không thể nói ra những lời không có trách nhiệm như trước nữa.