Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 720: Khoảng cách đến chân tướng ngày càng gần (2)

Trang Nại Nại cầm điện thoại lên xem, là một số điện thoại lạ từ Bắc Kinh. Cô chợt nhớ tới Hổ Tử nên bèn nói: “Để con gọi lại thử xem.”

Trang Nại Nại gọi lại, đầu dây bên kia đổ chuông hai tiếng là tắt. Cô nhíu mày, gọi lại lần nữa thì đầu dây bên kia báo đã tắt máy.

Cô thở dài buông máy xuống.

Đến bữa trưa, Tư Chính Đình gọi điện thoại về.

“Sao rồi? Anh tìm thấy mẹ em chưa?” Trang Nại Nại vội hỏi.

“Anh vừa xuống máy bay, còn chưa tới nơi đó nữa. Em đừng sốt ruột, khi nào tìm được mẹ anh sẽ lập tức liên lạc với em.”

“Vâng.” Nói tới đây, Trang Nại Nại chợt nhận ra một vấn đề, “Anh đi ăn gì đó rồi hãy đi. Nếu đã xác nhận là mẹ rồi, lại còn có người của anh trông chừng nữa, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Tư Chính Đình nở nụ cười, “Đừng lo.”

Trang Nại Nại lại “vâng” một tiếng, đang định nói thêm vài câu thì di động của cô đột nhiên đổ chuông. Là một số điện thoại lạ từ Bắc Kinh. Cô nói với Tư Chính Đình: “Em cúp máy trước đây, có người gọi cho em.”

Cô nghe cuộc gọi của số điện thoại lạ kia, “Alo, ai đấy ạ?”

Đầu dây bên kia mới truyền đến một giọng nam: “Cô Trang?”

“Là tôi, anh là Hổ Tử hả?”

Đầu dây bên kia hơi dừng lại: “Đúng vậy.”

Trang Nại Nại lập tức hỏi: “Anh có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc người thuê anh lái xe đâm mẹ tôi là ai không? Tôi tìm anh không phải vì báo thù, cũng không phải vì đòi tiền, tôi chỉ muốn biết chân tướng mà thôi!”

Thấy đầu dây bên kia vẫn im lặng, Trang Nại Nại sốt ruột: “Hổ Tử, tôi biết năm đó anh có nỗi khổ bất đắc dĩ, nhưng anh có nghĩ tới cảm giác của chúng tôi không? Vì bị anh đâm phải nên mẹ tôi bị bệnh tâm thần, cần ba trăm nghìn NDT để làm cấp cứu, sau đó mỗi tháng đều cần tiền để phục hồi chức năng. Nhiều năm qua chỉ có một mình tôi khổ cực chống đỡ. Tôi thấy bạn bè của anh là người trượng nghĩa nên tôi tin anh cũng là một người tốt. Bây giờ tôi chẳng cầu mong gì khác, chỉ mong biết được chân tướng năm đó. Rốt cuộc là ai muốn hại mẹ tôi? Chẳng lẽ chỉ một điều đơn giản thế này mà anh cũng không chịu nói cho tôi biết sao?”

Hổ Tử tiếp tục im lặng.

Thấy anh ta như thế, Trang Nại Nại càng lúc càng thất vọng.

Cô vừa thở dài thì bỗng nghe Hổ Tử nói: “Tôi có thể nói cho cô biết.”

Mắt Trang Nại Nại sáng lên, “Anh nói đi!”

Hổ Tử rất cảnh giác, “Nói qua điện thoại không tiện, tôi cần gặp mặt cô, xác định thật sự là cô thì tôi sẽ nói.”

Năm năm trước, lúc mẹ Trang gặp chuyện không may, Hổ Tử đã từng gặp Trang Nại Nại ở đồn cảnh sát nên Hổ Tử biết mặt cô.

Trang Nại Nại do dự nhìn thoáng qua cái bụng của mình: “Được rồi, anh quyết định chỗ hẹn đi.”

Hổ Tử hẹn gặp Trang Nại Nại ở một quán cà phê có nhiều người qua lại. Sau khi cúp điện thoại, cô liền gọi điện thoại cho Quý Thần sắp xếp người đi cùng.

Loại chuyện như thế này tuyệt đối không thể để xảy ra sơ sót, nhất là khi trong bụng cô đang mang hai đứa con quý báu nhất của bọn họ. Có điều, nếu cô đi cùng một người đàn ông thì nhất định Hổ Tử sẽ cảnh giác.

Cuối cùng, Trang Nại Nại chủ động đi tìm Đinh Mộng Á để bà đi cùng mình.