Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 714: Hôn ước giữa nhà họ cố và nhà họ tư (1)

Nói đến đây bà dừng lại, một lát sau lại thở dài.

Nghe giọng điệu của bà, Trang Nại Nại không nhịn được hỏi: “Là bạn thân sao?”

Đinh Mộng Á nhìn Trang Nại Nại, gật đầu, “Ừ, bọn mẹ cùng nhau lớn lên, là bạn thân của nhau.”

Trang Nại Nại tiếp tục hỏi: “Vậy người đó đâu rồi? Sao không thấy hai người liên lạc với nhau?”

Trong nháy mắt, ánh mắt Đinh Mộng Á ảm đạm, “Bà ấy... qua đời rồi!”

“Xin lỗi, con không biết…”

Đinh Mộng Á đã hơn 50 tuổi, nếu là bạn thân của bà thì cũng tầm tuổi đó. Cô không ngờ người bạn thân đó của bà lại qua đời sớm như vậy, thảo nào khi nhắc tới người đó bà lại buồn.

Đinh Mộng Á nở nụ cười, “Không sao, bà ấy đã mất hơn 20 năm rồi.”

Rồi bà nhìn cô, “Thật ra thì con có vài phần giống bà ấy đấy. Nhất là khi đi shopping với con, khiến mẹ nhớ tới cảnh hai bọn mẹ cùng shopping nhiều năm trước.”

Trang Nại Nại vô cùng ngạc nhiên, cô giống bạn thân của Đinh Mộng Á?

Đinh Mộng Á lại thở dài, “Nói ra thì hai nhà chúng ta có thể trở thành thông gia cũng là vì bà ấy… Thôi bỏ đi, bây giờ nói ra những chuyện này cũng chẳng có ích lợi gì. Nại Nại, mẹ chỉ hy vọng con và Chính Đình sống hạnh phúc bên nhau. Còn mẹ, mẹ đã già rồi, sao cũng được hết.”

Trang Nại Nại cảm thấy hơi chua xót. Mặc dù cô rất muốn cho rõ lời vừa rồi của bà là có ý gì, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của bà, hình như vấn đề cô muốn hỏi có liên quan đến một vài chuyện đau lòng. Cho nên cô mím môi không hỏi gì, chỉ gật khẽ đầu.

Nhưng một mầm mống nghi ngờ đã từ từ mọc lên trong lòng cô.

Trước khi kết hôn với Tư Chính Đình, cô là người theo đuổi anh. Sau khi kết hôn thì đủ loại hiểu lầm, đủ loại khúc mắc xảy ra, rồi cuối cùng cô mang thai. Mà cô thì “một lần mang thai, ngốc nghếch ba năm”, một vấn đề rành rành ra như thế mà cô lại xem nhẹ.

Tới tận lúc này, cô mới bắt đầu nghĩ tới…

Doanh nghiệp Cố Thị do Cố Đức Thọ thành lập từ hai bàn tay trắng, sau hai mươi năm mới có quy mô như ngày hôm nay. Còn nhà họ Tư là gia tộc lớn, doanh nghiệp lớn có lịch sử hơn trăm năm. Giữa hai gia đình cách biệt vô cùng lớn như này thì làm gì có chuyện có hôn ước?

Xem ra tối nay phải hỏi Tư Chính Đình rồi.

Hai người vừa về đến nhà thì thấy Tư Chính Đình cầm chìa khóa xe đi ra.

Trang Nại Nại xuống xe, một tay nâng bụng hỏi: “Sao hôm nay anh về sớm vậy? Anh có việc cần đi ra ngoài hả?”

Tư Chính Đình bước nhanh tới đỡ cô, “Anh đang định đi tìm hai người.” Anh nhìn bụng cô hỏi: “Mang một cái bụng lớn như vậy đi dạo, có mệt lắm không?”

Trang Nại Nại lắc đầu, cùng anh đi vào nhà.

Ăn tối xong, Trang Nại Nại và Tư Chính Đình lên lầu nghỉ ngơi. Về đến phòng ngủ, Trang Nại Nại liền hỏi, “Hôm nay mẹ có nhắc tới hôn ước giữa nhà họ Cố và nhà họ Tư, sao hai nhà chúng ta lại có hôn ước thế?”

Nghe cô hỏi, động tác cởi đồ của Tư Chính Đình hơi dừng lại một chút, “Đây là chuyện của người lớn, anh cũng không rõ lắm.”

“Không rõ lắm?” Trang Nại Nại lập tức mở to hai mắt, lộ ra dáng vẻ không thể tin nổi, “Sao anh lại không rõ lắm?”

Tư Chính Đình cười nói: “Bởi vì Ms. Đinh và anh chưa từng xem trọng hôn ước này.”

Trang Nại Nại sửng sốt, sau đó chợt hiểu ra.