Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 712: Sự thê thảm của mino (4)

Mino bước lên, dùng sức đẩy mạnh phóng viên vừa đặt câu hỏi ra. Cô ta giống như người điên bị lên cơn, giật lấy một cái máy ảnh rồi dùng nó đập vào người phóng viên.

“Cho mày nói bậy, nói bậy này! Còn nói bậy nữa không?”

Cảnh tượng đó khiến đám phóng viên sợ mất mật. Cả đám lùi ra sau mấy bước, tạo một khoảng trống ở giữa cho cô ta.

Trong mắt Mino lúc này tràn đầy sự hung ác, giống như quái vật vừa bò ra khỏi địa ngục, khiến cả đám phóng viên đồng loạt rùng mình.

Đúng lúc này, có một nam một nữ vọt vào, “Mau tránh ra! Mau tránh ra!”

Không đợi Mino hồi hồn, bọn họ đã kéo cô ta leo lên một chiếc xe vận tải cũ kĩ. Lên xe rồi, Mino mới nhận ra hai người đến cứu mình là ai. Cô ta nhíu mày nói: “Sao hai người lại tới đây?”

Hai người này khoảng tầm 50 tuổi, trong mắt lóe lên sự hèn mọn tham lam. Người đàn ông nhìn Mino cười, để lộ ra hàm răng vàng khè. Người phụ nữ lái xe, nghe Mino hỏi thì bĩu môi trả lời, “Nếu không phải Lý Ngọc Phượng gọi điện cho bọn tao thì mày nghĩ bọn tao sẽ nguyện ý tới à? Còn mày nữa, sao lại để người ta đánh vào mặt? Lỡ ảnh hưởng tới sau này thì sao?”

Nghe lời bà ta nói, Mino tức đến run người, bọn họ ghét bỏ cô ta?

Cô ta không nói tiếng nào, chỉ hừ lạnh.

Người đàn ông bỗng nhiên cười ha ha, rồi nắm tay Mino, “Ấy, sao tay con lạnh thế này? Lại đây để chú làm ấm cho con!”

Mino hoảng sợ rút tay về, “Ông làm cái gì thế???”

Người đàn ông bĩu môi, hừ lạnh một tiếng.

Người phụ nữ liếc Mino cảnh cáo: “Đại Chung, nếu ông dám động tay động chân với nó thì bà đây sẽ chặt tay ông!”

“Không dám, không dám, bà yên tâm đi!” Đại Chung lập tức nói, “Tôi chỉ coi nó là trẻ con trong nhà thôi mà. Bà nghĩ đi đâu vậy?”

Mino càng thêm chán ghét, không gian bên trong xe nhỏ, lại không mở cửa sổ, mà hai người này nói chuyện nước miếng văng tung tóe làm cho cô ta cảm thấy rất buồn nôn.

Cô ta lặng lẽ tránh xa bọn họ một chút.

Người phụ nữ lại liếc cô ta, “Sao nào? Ghét bỏ bọn tao? Mày nghĩ bọn tao muốn tới đây hay sao? Nếu không phải mẹ mày uy hiếp và bọn tao áy náy vì khi xưa làm mất mày thì bọn tao đã mặc kệ mày rồi. Nếu mày không nguyện ý theo bọn tao thì tao dừng xe cho mày xuống!”

Mino mím chặt môi không nói gì.

Lúc đầu cô ta nghĩ rằng cứ tìm một chỗ nào đó lặng lẽ sống tạm qua hai tháng là được. Nào ngờ cô ta đi tới đâu cũng gặp phóng viên, mà cô ta thì đấu không lại bọn họ. Bây giờ khó lắm mới có một nơi đặt chân, cô ta không thể đi được.

Xe chở Mino chạy thẳng một đường không nghỉ. Khi đến nơi, Mino phát hiện bọn họ ở trong một căn nhà trệt bẩn thỉu dột nát.

Mino nhíu mày nói, “Tiền Lý Ngọc Phượng cho từng ấy năm không đủ để mấy người mua nổi một căn nhà ra hồn để ở sao?”

Người phụ nữ bĩu môi, “Có chỗ ở là không tệ rồi, còn đòi hỏi cái gì nữa? Mày nghĩ mày thật sự là thiên kim đại tiểu thư đấy à? Cũng chỉ là một đứa bò ra từ trong núi mà thôi!”