Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 702: Tung tích của hổ tử (2)

Cô bình tĩnh nhìn Đinh Mộng Á, “Bà ở lại đi! Tuy còn hai tháng nữa mới tới ngày dự sinh, nhưng sinh đôi vốn rất nguy hiểm... mà bây giờ đã tới thời kỳ chờ sinh, bà ở lại thì tôi sẽ có người chăm sóc cho mình.”

Cô vừa dứt lời, mọi người trong phòng đều nhìn về cô với ánh mắt không thể tin nổi. Vành mắt Đinh Mộng Á nóng lên, bà không biết nên phải nói gì cho phải, bà muốn từ chối, nhưng nhìn đến cái bụng của Trang Nại Nại lại nói không nên lời.

Có trời mới biết bà đã cảm thấy cô đơn cỡ nào, bà rất mong được nhìn thấy cảnh hai đứa cháu của mình ra đời, rất mong được ở lại nhà họ Tư.

Hết ngày mùng một, bà đã tự nói với mình rằng phải rời khỏi đây, nhưng bà không nỡ đi, bà tự thôi miên mình rằng chỉ ở thêm một ngày, thêm một ngày mà thôi.

Đến mùng hai, nhìn không khí trong nhà, bà lại tìm cho mình lý do để ở lại. Cứ như vậy cho đến mùng ba, mùng bốn… và đến tận ngày hôm nay.

Lúc đầu bà cho rằng Trang Nại Nại nghe tin bà đi thì nhất định sẽ nhẹ nhõm hơn. Nhưng không ngờ cô còn nghĩ cách để giữ bà lại nữa.

Đinh Mộng Á hít một hơi thật sâu, nhìn Tư Chính Đình bằng ánh mắt tràn đầy mong chờ.

Anh nói: “Nại Nại nói đúng, mẹ ở lại thì con mới có thể yên tâm.”

***

Cuối cùng Đinh Mộng Á vẫn không nỡ đi.

Sau khi cả nhà ăn cơm tối xong, Tư Chính Đình đỡ Trang Nại Nại lên lầu nghỉ ngơi. Trang Nại Nại đang định thay đồ thì cảm nhận được một ánh mắt khác thường. Cô quay đầu lại, thấy Tư Chính Đình đang nhìn mình.

Cô lập tức cúi đầu nhìn lại bản thân.

Bụng lớn nên mặc đồ gì cũng không được xem là dễ nhìn. Thấy mình ăn mặc vẫn chỉnh tề, cô liền sờ sờ mặt mình, “Trên mặt em có dính gì hả anh?”

Tư Chính Đình lắc đầu. Anh bước lên ôm Trang Nại Nại từ phía sau, ghé sát tai cô gọi: “Nại Nại…” Giọng điệu trầm thấp, mang theo cảm xúc phức tạp.

Nghe anh gọi, lòng Trang Nại Nại lập tức yên tĩnh lại. Cô đáp nhẹ một tiếng “vâng”. Cô biết tại sao anh lại như vậy, nhất định là vì hành động giữ Ms. Đinh ở lại vừa rồi làm cho anh ấy vui. Cô quay đầu lại nhìn anh: “Không được nói cám ơn, bởi vì chúng ta là vợ chồng.”

Thấy Tư Chính Đình gật đầu, Trang Nại Nại cười híp mắt nói: “Dù là vậy thì anh cũng phải đối tốt với em hơn mới được! Hôm nay đi bộ cả ngày, chân đau quá đi à, ôi ~”

Giọng điệu nũng nịu và ánh mắt gian xảo của riêng cô khiến người ta không thể từ chối nổi. Tư Chính Đình đỡ cô lại ghế sofa ngồi, bắt đầu mát xa chân cho cô.

Trang Nại Nại nhíu mày nhìn xuống chân mình.

Lòng Tư Chính Đình chùng xuống, lẽ nào cô lại hối hận?

Có điều bây giờ Nại Nại đang mang thai! Nếu cô không muốn ở cùng một chỗ với Ms. Đinh thì đành để Ms. Đinh ra nước ngoài tìm Tư Tĩnh Ngọc vậy. Hai mẹ con bọn họ ở cùng nhau, anh cũng yên tâm hơn một chút.

Nhưng vừa nghĩ tới đây, chợt nghe Trang Nại Nại thở dài: “Aizz… hình như chân của em lại to hơn một vòng rồi?”

Tư Chính Đình: “!!!”

Cái bụng của Trang Nại Nại thật sự rất lớn nên thời gian này cô ở nhà, không đi làm nữa.

Hai ngày trôi qua rất nhanh, đã đến ngày Hổ Tử hẹn gặp bọn họ. Anh ta hẹn tối nay gặp bọn họ ở thôn Thổ Câu - nằm ở phía Bắc của vành đai 5 thành phố Bắc Kinh. Toàn bộ dân cư thôn Thổ Câu đều đã di dời đi nơi khác, chỉ có đội thi công ngày ngày xây dựng. Buổi tối là thời gian nghỉ ngơi nên rất yên tĩnh, vắng lặng.