Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 689: Mất mặt! nại nại phản kích! (7)

Trang Nại Nại ngẩng đầu lên nhìn đám phóng viên dần mất kiên nhẫn, ai ai cũng lăm lăm cầm di động lên nhìn thời gian. Ban đầu còn tán gẫu một chút nhưng hiện tại ai nấy đều yên tĩnh, thời gian trôi qua khiến bọn họ cũng khẩn trương lên.

Tất cả mọi người đều yên lặng chờ đợi, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gót giày nện xuống mặt sàn, cộc, cộc, cộc...

Không chỉ đám phóng viên mà ngay cả Trang Nại Nại cũng nhìn ra cửa phòng.

Trong sự chờ đợi hồi hộp, cửa phòng họp được mở ra, Mino lập tức xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Mọi người im lặng một hồi, tiếp đó là vô số máy ảnh hướng về phía cô ta quay chụp điên cuồng. Đồng thời trên mạng cũng sôi trào lên.

Bình luận bên dưới đều là [Mino tới rồi!], [Mino phải như vậy chứ!]...

Trang Nại Nại biết hiện tại Mino đang trong vai kẻ bị hại nên cả nước đều đứng về phe ủng hộ cô ta. Nếu như hôm nay cô không thể đưa ra chứng cứ chứng minh thiết kế là của mình thì danh dự của Đế Hào sẽ thực sự xuống dốc không phanh.

Cái quan trọng nhất của một công ty chính là danh dự và văn hóa, nhất là những công ty đã niêm giá cổ phiếu trên thị trường như Đế Hào, cổ phần công ty thay đổi cũng chỉ là chuyện một ngày thời gian.

Trang Nại Nại nhìn sang Tư Chính Đình, anh vẫn yên lặng đứng bên cô không nói một lời. Sau đó, dưới ánh mắt khích lệ của anh, cô đứng lên.

Mino đứng yên ở cửa một lúc lâu, cuối cùng nói: “Cố Khuynh Nhan, tôi tới rồi!”

Trang Nại Nại mím môi.

Mino nhìn về phía các phóng viên, dõng dạc nói: “Là một người lao động bị chèn ép, tôi phải phản kháng, quốc gia có luật pháp, có kỉ cương, tôi có nỗi oan thì nhất định quốc gia sẽ cho tôi công bằng!”

Cô ta nói đến đây rồi nhìn về phía Tư Chính Đình: “Ngài Tư đối với tôi từng có ân đề bạt, tôi có thể đạt được đến địa vị ngày hôm nay đều là nhờ ngài Tư! Hôm nay tôi tới đây không phải lấy oán trả ơn, mà chỉ nói lên sự thực.”

Mino không hổ là nhân viên làm việc nhiều năm ở Đế Hào, cô ta đã sớm luyện được sự bình tĩnh thản nhiên khi đối mặt với nhiều người. Hình ảnh cô ta đứng phát biểu như vậy lập tức nâng cao hình tượng cá nhân của cô ta. Trên mạng ngập tràn những tiếng khen ngợi, ai ai cũng khen cô ta dũng cảm, âm thầm bấm khen ngợi cô ta.

Mino chậm rãi đi lên bục, cô ta đứng cách Trang Nại Nại một khoảng. Đây là khoảng cách mà Tư Chính Đình cố tình sắp xếp để phòng ngừa việc cô ta chó cùng rứt giậu, định “táy máy” tay chân với Trang Nại Nại, dù sao cái bụng lớn thế cũng không an toàn.

Mino cùng Trang Nại Nại đứng song song, bắt đầu đối chất trước ánh mắt dò xét của cả nước.

Mino lên tiếng trước: “Cố Khuynh Nhan! Năm đó, chuyện cô sao chép của tôi đã bị ban giám khảo xử phạt, có thể cô chưa biết, nhưng hình phạt mà bọn họ đưa ra cho cô là tước bỏ mọi quyền tham gia của cô trong bất cứ cuộc thi nào! Tôi không biết cô lấy gì để đối chất với tôi đây?”

Nói xong, Mino liền đưa ra một phần tài liệu, trên đó là bằng chứng hình phạt của Trang Nại Nại năm đó.

Sau đó cô ta hỏi Trang Nại Nại: “Cô có căn cứ chính xác chứng minh cô không sao chép của tôi không?”

Trang Nại Nại đón lấy ánh mắt của cô ta, lắc đầu nói: “Không có.”

Một câu này vừa ra khỏi miệng liền khiến đám người phía dưới cười to.

Mino cũng cong môi: “Vậy cô lấy cái gì để đối chất với tôi đây?”

Trang Nại Nại bình tĩnh nhìn cô ta: “Ý nghĩa!”

Mino sửng sốt: “Cái gì?”

“Mỗi thiết kế đều có linh hồn, cái tôi muốn đối chất với cô chính là ý nghĩa của thiết kế!”