Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 686: Mất mặt! nại nại phản kích! (4)

Sau đó, Trang Nại Nại nhờ sự giúp đỡ của Tư Chính Đình lên xe đi đến buổi họp báo.

Chiếc xe chạy thẳng về hướng Đế Hào, vệ sĩ đầy đủ, Tư Chính Đình mặc tây trang màu đen, đôi mắt phượng sáng ngời sắc bén, anh đã khôi phục lại bộ dáng ngài Tư lạnh lùng cao quý.

Hôm nay anh không lái xe mà ngồi chung với Trang Nại Nại ở băng ghế sau, nửa đường còn lấy đồ ăn cho cô ăn. Bộ dáng nhàn nhã của anh khiến Trang Nại Nại cảm thấy có lẽ mình cũng không cần lo lắng quá. Cô hít sâu một hơi rồi thảnh thơi ăn đồ ăn, mắt nhìn ra bên ngoài ngắm phố phường.

Mùng bảy, đa phần người lao động còn chưa đổ về thành phố nên đường phố vắng hơn mọi khi, chiếc xe rất nhanh đã đến trước cổng Đế Hào.

Cửa chính của Đế Hào, chưa cần tới gần cũng đã thấy mênh mông một biển người. Phóng viên và các tay phó nháy xếp chặt như nêm trước cửa.

Sau khi bọn họ xác nhận được chiếc xe vừa tới là của Tư Chính Đình thì bọn họ gần như phát điên, ùa tới như ong vỡ tổ. Cho dù cửa sổ không mở ra nhưng vẫn có người hỏi rống lên, bám theo xe.

“Xin hỏi ngài Tư, ngài có ý kiến gì về chuyện Đế Hào chèn ép người lao động?”

“Ngài Tư, ngài Tư, vì sao ngài lại đuổi việc cô Mino? Thật sự là vì phu nhân của ngài chán ghét cô ấy sao?”

“Bà Tư, xin hỏi cô làm cách nào để thuyết phục ngài Tư đuổi việc trưởng bộ phận Mino?”

“Xin hỏi ngài Tư và bà Tư, hai người...”

Quý Thần từ xe phía sau chui ra, chào hỏi mọi người: “Được rồi! Các phóng viên, hôm nay chúng tôi nói tổ chức họp báo thì sẽ không nuốt lời. Số người được mời là cố định, dựa vào thư mời chúng tôi đã gửi, cảm ơn đã phối hợp!”

***

Chiếc xe chậm rãi chạy vào bãi đậu xe ở hầm ngầm, sau đó Tư Chính Đình cùng Trang Nại Nại được vệ sĩ bảo vệ đi lên tầng cao nhất. Đợi đến khi Quý Thần gọi điện báo mọi thứ đã được sắp xếp thỏa đáng thì Tư Chính Đình mới đứng lên đỡ Trang Nại Nại đi xuống. Trang Nại Nại ngẩng cao đầu, khẩn trương hít sâu vài lần rồi đi theo anh về phía phòng tổ chức họp báo. Tất cả các phóng viên đều có mặt ở đó, đây sẽ là cuộc chiến của một mình cô.

“Két!” Cửa phòng họp được mở ra.

“Tách tách!”

“Xoạt xoạt!”

Những ánh đèn chớp loang loáng, đám phóng viên đồng loạt nhìn về phía bọn họ.

“Ngài Tư, bà Tư, cuối cùng hai người đã tới!”

“Ngài Tư, bà Tư, là người lãnh đạo thì hai người lấy tiêu chuẩn gì để đánh giá nhân viên?”

“Tôi nghe nói ngài Tư từng có ám muội với việc điều động nhân viên, thậm chí còn sa thải nhân viên, có chuyện như vậy sao?”

“Bà Tư, bà Tư...”

Trong cơn bão chất vấn, Trang Nại Nại được Tư Chính Đình đỡ đi lên sân khấu. Cô đứng trên bục nhìn đám người phía dưới, rồi đột ngột nắm lấy một người cầm camera hỏi: “Đang phát sóng trực tiếp sao?”

Phóng viên kia sửng sốt, rồi gật đầu với Trang Nại Nại.

Trang Nại Nại khẩn trương đến mức cười cứng ngắc, sau đó cô hít một hơi thật sâu rồi nói với camera: “Mino! Cô nói tôi sao chép thiết kế của cô, nếu vậy thì cô có dám tới đây ngay bây giờ, mặt đối mặt với tôi nói rõ mọi chuyện không?”