Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 667: Đón năm mới! nại nại, anh yêu em! (6)

“Em không bì được với anh đâu.” Tư Chính Đình nói.

“Tại sao?”

Tư Chính Đình bình thản quan sát cô từ trên xuống dưới rồi mới trả lời: “Sủi cảo ai gói thì giống người đó.”

Trang Nại Nại: “!!!”

Cô đã mang thai đến tháng thứ bảy nên cả người tròn xoe, chắc chắn không thể so với trước kia. Nhưng trong bụng có hai tên nhóc lận, cô cũng không dám lơ là nên chỉ đành ăn nhiệt tình. Thế mà cái tên này còn nói cô xấu?

Tư Chính Đình thấy cô tức giận chu môi cực kỳ đáng yêu, nhưng anh còn chưa kịp cười thì đã nghe Đinh Mộng Á càu nhàu: “Nại Nại mập lên là vì ai hả? Thằng nhóc thối, lại còn dám ghét bỏ vợ con hả? Con không thấy Nại Nại béo một chút trông rất phúc hậu sao?”

Tư Chính Đình mở to mắt nhìn mẹ mình.

Trước kia, lúc Đinh Mộng Á đùa với anh, Trang Nại Nại chưa bao giờ hùa vào.

Cũng như thế, lúc Trang Nại Nại nói chuyện với anh, Đinh Mộng Á cũng không xen vào.

Nhưng lúc này…

Tư Chính Đình quay lại nhìn Trang Nại Nại, lại thấy cô hình như còn không quan tâm chuyện Đinh Mộng Á đang nói hùa theo, còn căm phẫn chỉ vào anh, “Đúng thế! Tư Chính Đình, anh nói đi! Sao anh có thể ghét bỏ em hả?”

Tư Chính Đình nhìn hai người trước mặt, một người cằn nhằn, chỉ trích anh, không cho anh ức hiếp vợ, người còn lại thì trợn mắt bất mãn nhìn anh... Một dòng nước ấm bỗng len lỏi trong lòng anh.

Cả đời này, anh chỉ có ba người phụ nữ quan trọng nhất.

Quan hệ giữa Tư Tĩnh Ngọc và Trang Nại Nại đã rất tốt. Mà bây giờ quan hệ giữa Trang Nại Nại và Ms. Đinh cũng bắt đầu phát triển theo chiều hướng tốt hơn. Ngoại trừ chuyện cuộc hôn nhân không hạnh phúc của Tư Tĩnh Ngọc ra, cuộc sống của anh thật sự đã rất viên mãn rồi.

Trang Nại Nại và Đinh Mộng Á đều bị nụ cười của anh làm cho lóa mắt, hai người không hẹn mà cùng liếc nhau một cái, rồi bất giác cong môi lên.

Hình như nhường một bước vì người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời của hai người cũng không phải là một lựa chọn tồi.

Gói sủi cảo xong, mọi người bắt đầu thay phiên nhau xuống bếp nấu món ăn sở trường nhất của mình.

Trang Nại Nại nhớ lại bữa sáng cô thường làm để mang đi cho Tư Chính Đình lúc học cấp ba, vì thế cô bèn nấu những món quen thuộc như trứng tráng, bánh khoai tây và cả bánh chuối tiêu. Tuy những món này không hợp với không khí mừng năm mới nhưng Tư Chính Đình lại chưa ăn được mấy chiếc sủi cảo đã ăn sạch thức ăn rồi.

Ăn cơm xong cũng chỉ mới tám giờ tối, bốn người quyết định an vị trên sofa xem chương trình đêm giao thừa.

Quản gia đứng dậy, định rửa hoa quả hoặc làm nước ép gì đó cho mọi người nhưng Đinh Mộng Á lại kéo ông ấy lại, “Lão Lý à, hôm nay trong nhà chỉ có bốn người chúng ta, cũng không có người ngoài, không cần mấy cái quy củ đó đâu. Bảo Tư Chính Đình đi rửa đi, nó là bậc con cháu, nhỏ tuổi nhất!”

Tư Chính Đình nghe thế thì đứng dậy, không nói hai lời mà đi về phía tủ lạnh.

Lão Lý dường như thật sự rất thân thiết với bọn họ, bèn ngồi một mình trên chiếc sofa đối diện Đinh Mộng Á, nhưng Trang Nại Nại vẫn có thể nhận ra viền mắt ông hơi đỏ lên. Thật ra Đinh Mộng Á cũng không xấu xa như cô nghĩ.

Tư Chính Đình mang hoa quả đã rửa ra, mọi người vừa nói chuyện phiếm vừa ăn hoa quả, cùng nhau trải qua một đêm giao thừa bình an và ấm áp.

Nhưng Đinh Mộng Á và lão Lý cũng đã lớn tuổi, không chờ nổi đến 12h. Chỉ mới khoảng 10h mà hai người đã bắt đầu ngáp liên tục, cuối cùng lão Lý bèn đứng dậy pha một bình trà, Đinh Mộng Á cũng đứng lên theo, “Lão Lý, chúng ta ra ban công nói chuyện phiếm đi.”