Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 654: Nói cho tôi biết, đứa trẻ này là ai? (1)

Đợi đến khi cửa văn phòng được đóng lại, Trang Nại Nại mới nhào đến chỗ Tư Chính Đình hôn “chụt” một cái vào mặt anh. Sau đó dụi đầu vào cổ anh nói: “Tư Chính Đình, anh giỏi quá đi! Thưởng cho anh đấy!”

Nói rồi, cô liền cười ha ha lui ra sau vài bước.

Tư Chính Đình: “...”

Anh lẳng lặng cúi đầu, cầm bút tiếp tục làm việc, nhưng tai thì đã hơi đỏ. Anh không nhịn được mà nghĩ, có phải là anh đã sa thải Mino hơi sớm không? Nếu anh giữ cô ta lại thì biết đâu Nại Nại sẽ thưởng nhiều hơn?

Vệ sĩ áp tải Mino xuống thẳng tầng 18, giám sát cô ta thu dọn đồ đạc. Trước khi cô ta đi, vệ sĩ còn “khách sáo” mở USB của cô ta ra, lấy lại hết tất cả những gì thuộc về Đế Hào.

Hành động đó khiến Mino bị đám đồng nghiệp xúm xít bên ngoài chỉ trỏ.

Cảm giác bị sỉ nhục chưa từng có khiến Mino giận tới run người, lẩy bẩy đi ra khỏi Đế Hào.

Đứng trên đường cái, Mino quay đầu lại nhìn tòa nhà Đế Hào sừng sững trên đường phố Bắc Kinh. Nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, cô ta bỗng nhiên rùng mình, thật sự quá choáng váng.

Sao cô ta lại có thể bị... ma xui quỷ khiến, làm ra chuyện ngu xuẩn như thế ngay trong Đế Hào? Lý trí trước kia của cô ta đâu?

Nghĩ đến đây, Mino cắn chặt môi mình.

Đế Hào, tao sẽ còn trở lại!

Trang Nại Nại, tao sẽ không bỏ qua cho mày!

***

Sau khi Mino rời đi, có lẽ là vì sắp sang năm mới nên cô ta cũng không có hành động gì tiếp theo. Giai đoạn bận rộn cuối năm trong công ty cuối cùng cũng dần dần kết thúc. Chỉ còn vài ngày nữa là đến giao thừa, nhóm người hầu trong biệt thự nhà họ Tư cũng bắt đầu nối đuôi nhau nghỉ Tết.

Tuy có Trang Nại Nại nên cả căn biệt thự cũng thêm được chút sức sống, nhưng nhìn chung vẫn hơi quạnh quẽ.

Trang Nại Nại mua rất nhiều thứ để trang trí căn biệt thự, khiến cả căn nhà trở nên đỏ rực.

Rất nhanh đã đến 29 Tết.

Nhân viên Đế Hào được chính thức nghỉ Tết, mọi người lục tục nghỉ lễ, ngay cả người từ trước tới nay chưa từng nghỉ Tết như Tư Chính Đình cũng tự cho bản thân nghỉ nửa tháng.

Cái thai trong bụng Trang Nại Nại đã hơn sáu tháng, vì là thai song sinh nên bụng cô to đến dọa người. Nhưng cô vẫn rất lanh lẹ, cũng coi như không bị trì trệ quá.

Siêu thị sắp phải đóng cửa, vì thế trước khi đón giao thừa, Trang Nại Nại và Tư Chính Đình quyết định đi dạo siêu thị để mua sắm như một đôi vợ chồng bình thường.

Tư Chính Đình lái xe chở Trang Nại Nại đến siêu thị ở gần biệt thự nhất.

Khách hàng đến siêu thị này đều là người có tiền nên đồ bên trong đắt lạ thường, mà khách ở đây cũng ít lạ thường.

Hai người đẩy xe đẩy đi dạo trong siêu thị. Trang Nại Nại thấy sầu riêng thì liền cười hết sức nham hiểm, đẩy xe đến xách sầu riêng lên: “Ông xã, chúng ta mua ít sầu riêng nhé?”

Tư Chính Đình: “...”

Rõ ràng cô biết anh không thích mấy thứ đồ ăn nặng mùi!

Anh không nói gì, Trang Nại Nại lại nói tiếp, “Hai đứa con bảo bối của anh thích ăn!”

Tư Chính Đình: “!!!”

Mẹ của hai đứa thích ăn mới đúng chứ?

Tư Chính Đình nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn chịu đựng cái mùi khó ngửi đó, bỏ sầu riêng vào xe đẩy.