Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 643: Kẻ đáng ghét thích tác quái (2)

“Tôi không hiểu, tôi chỉ biết là bây giờ tôi rất khó chịu!” Mino đi đi lại lại, bực bội vò đầu. “Đã qua bao nhiêu lâu rồi mà lúc nào bà cũng nói ngài Tư đang điều tra chúng ta? Chẳng phải bà đã xử lý thỏa đáng chuyện ở thôn giúp tôi rồi sao? Anh ấy sẽ không điều tra được đâu! Bọn họ sẽ không đoán được mối quan hệ của chúng ta. Bà mau đuổi cô ta đi giúp tôi, được không?” Nói đến đây, Mino ngồi xổm xuống, hít sâu một hơi rồi nói, “Con thật sự sắp điên rồi, mẹ, con sắp phát điên rồi!”

Một tiếng “mẹ” của cô ta khiến Lý Ngọc Phượng lập tức dịu lại, nhưng thái độ của bà ta vẫn rất kiên quyết:

“Mino, mẹ đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy cả rồi, con đừng manh động. Con có biết đám thám tử tư mà ngài Tư thuê đang điều tra chúng ta gắt gao thế nào không? Mẹ sợ ngay cả cuộc gọi của chúng ta cũng bị đối phương nghe lén! Vậy nên con hãy dừng tay đi, ngoan ngoãn nghe lời. Chờ đợi! Việc chúng ta cần làm bây giờ chính là chờ đợi...”

Mino nghe vậy liền ngồi thụp xuống, ôm đầu.

Cúp điện thoại rồi nhưng cơn tức nghẹn ở trong ngực lại không cách nào xua đi được, khiến cô ta ngồi trong văn phòng mà cũng thấy bức bí. Cô ta hít sâu một hơi rồi ra khỏi văn phòng.

Mọi người ở tầng 18 đều biết rõ rằng trưởng bộ phận thiết kế Mino đã mất quyền lực. Vì thế khi bị bọn họ nhìn, cô ta cũng cảm thấy lúng túng. Cô ta đi vào thang máy xuống tầng 1, định sang quán cafe ở đối diện uống cafe.

Lúc cô ta vừa uống được một ngụm thì lại nghe có tiếng ồn ào trước cửa Đế Hào. Cô ta nhìn sang thì thấy một người đàn ông đang ồn ào, tuy mặc đồ vest nhưng dáng vẻ người này lại vô cùng chật vật. Hắn ta chửi ầm lên với bảo vệ: “Mấy người tránh ra, để tôi vào! Tôi muốn tìm Trang Nại Nại và ngài Tư!”

Mino nhếch môi cười lạnh, gã này là ai thế? Ông chủ Tư là người mà hắn nói muốn gặp thì liền gặp được sao?

Đúng là khôi hài!

Cô ta nhấp thêm một ngụm cà phê, dỏng tai lắng nghe.

“Tôi tìm Trang Nại Nại! Tôi là bạn trai cũ của cô ta! Anh bảo cô ta ra đây, tôi có chuyện muốn nói với cô ta! Bảo cô ta ra đây!”

Mấy người bảo vệ lại hết sức tận chức trách, “Nếu anh không tránh ra thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát. Anh làm thế này sẽ ảnh hưởng đến trật tự an ninh của công ty chúng tôi.”

Nghe ba chữ báo cảnh sát, người đàn ông kia hình như hơi sợ, lui ra sau vài bước rồi ủ rũ đi ra ngoài.

Mino thấy vậy hai mắt liền sáng bừng, đứng dậy đuổi theo.

***

Trang Nại Nại đang nói chuyện phiếm với Tô Mi. Lúc nói đến chuyện buồn cười, Trang Nại Nại liền cười ha hả.

Tô Mi thấy điệu cười khoa trương của Trang Nại Nại thì sợ hãi, “Cô bĩnh tình, bình tĩnh. Trên mạng nói có thai phụ cười nhiều quá nên vỡ ối đấy?”

Trang Nại Nại nghe vậy lại cười phá lên, “Tôi mới được sáu tháng, đâu phải sắp sinh, không bị vỡ ối đâu!”

“À... Tôi chưa từng sinh con nên không biết thôi mà. Có điều, Nại Nại này, ông chủ định bao giờ tổ chức hôn lễ với cô thế?”

Trang Nại Nại nghe vậy thì ngây ra.

Cô rũ mắt xuống, thở dài.

Tư Chính Đình đã từng nhắc đến chuyện này, nhưng cô lại nói đợi sinh con xong đã rồi tính.

Một là vì cơ thể cô bây giờ quả thật không tiện để tổ chức.

Hai là cử hành hôn lễ chính là nói cho toàn bộ thế giới biết bọn họ đã là vợ chồng.