Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 627: Tức chết người không phải đền mạng (4)

Giọng Trang Nại Nại rất lớn, cũng rất rõ ràng, đủ để Mino và Tư Chính Đình nghe rõ từng chữ cô nói.

Trong mắt Tư Chính Đình lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó là sự vui mừng không diễn tả được bằng lời, bắt đầu từ trái tim lan ra khắp toàn thân. Tư Chính Đình không biết diễn tả cảm giác lúc này của mình như thế nào nữa, anh chỉ cảm thấy cái thứ nghèn nghẹn trong tim cuối cùng cũng tan rã.

Mino thấy sự thay đổi của người đàn ông đứng ở cửa thì không cam lòng, cô ta nhìn chằm chằm Trang Nại Nại nói, “Trang Nại Nại, sao cô có thể như vậy? Trang Mỹ Đình nuôi cô từ nhỏ tới lớn, mà cô lại bỏ mặc bà ta? Cô không sợ làm bà ta thất vọng sao?”

Trang Nại Nại bình tĩnh nhìn Mino, sau đó lui ra sau một bước, “Mino, cô nghĩ tôi ngu lắm hả?”

Nói tới đây, cô nheo mắt lại, trong mắt toát ra sự lạnh lẽo, “Sao cô biết mẹ tôi mất tích? Ngay cả nhà họ Cố và Tư Chính Đình cũng không điều tra ra được mẹ tôi ở đâu, thì sao cô lại biết? Cô đang làm con hề nhảy nhót sao?”

“Cô tưởng tôi không biết mẹ tôi mất tích như thế nào sao? Trong video giám sát nói rõ mẹ tôi tự mình lạc đường chứ không có ai dụ dỗ bắt cóc. Hơn nữa, cô quen thuộc Kentucky không? Rốt cuộc cô lấy tự tin từ đâu mà cô cảm thấy có thể nghiền ép chỉ số IQ của người khác, có thể đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay?”

“Còn nữa, cô và nhà họ Cố có quan hệ gì? Sao cô lại rõ ràng chuyện của chúng tôi như vậy?”

Từng câu chất vấn của Trang Nại Nại làm cho Mino ngây ngẩn. Lúc này cô ta mới chợt nhận ra, trong cơn kích động cô ta để lộ sự hiểu biết của mình với nhà họ Cố, sự hiểu biết với Trang Nại Nại. Cô ta nuốt nước miếng, nhìn Trang Nại Nại bằng ánh mắt không thể tin được.

Trang Nại Nại còn muốn nói tiếp, thì...

“Nại Nại, tới giờ ăn rồi.”

Tư Chính Đình cúi đầu xem đồng hồ, đã trễ giờ ăn năm phút rồi, Mino đã làm lỡ thời gian ăn của Nại Nại.

Nghe tiếng nói của Tư Chính Đình, Trang Nại Nại quay đầu lại mới phát hiện anh đang đứng ở cửa, cô quay lại nhìn Mino, bỗng chốc hiểu được ý đồ của cô ta.

Trong nháy mắt, cô thấy dở khóc dở cười, Mino này quá mức âm hiểm và gian trá rồi.

Thấy nụ cười của Trang Nại Nại, Mino bỗng thấy cực kì hoảng loạn. Cô ta đứng im tại chỗ nhìn Trang Nại Nại đi lại chỗ Tư Chính Đình. Sau đó Tư Chính Đình bước tới đón Trang Nại Nại, đỡ tay cô đi ra ngoài.

Mino cảm thấy hình ảnh này quá chướng mắt, cô ta hận không thể lao lên xé bỏ tất cả.

Trang Nại Nại đi tới cửa thì bỗng quay lại nhìn Mino, sau đó hạnh phúc khoác cánh tay Tư Chính Đình, tựa đầu lên vai anh, dùng khẩu hình nói với Mino: “Tức chết cô!”

Mino: “…”

Mino cố gắng nói với bản thân mình đừng tức giận, đừng tức giận nữa, nhưng cơn sóng cuồn cuộn trong lồng ngực gần như muốn xé nát cô ta.

Cô ta đứng tại chỗ, hít sâu, lại hít sâu, nhưng đến cùng vẫn không đè cơn tức xuống được, trong miệng có mùi máu tanh dần lan ra.

Cô ta ôm lấy lồng ngực mình, ánh mắt nhìn ra cửa tràn đầy điên cuồng.