Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 612: Bí mật của lý ngọc phượng! (8)

Trang Nại Nại và Tư Tĩnh Ngọc về đến nhà. Sau đó hai con người không cần đi làm lại loay hoay làm việc nhà.

Bận rộn cả buổi chiều, đến khi Tư Chính Đình về, hai người đã nấu xong cơm tối.

Lúc ăn cơm, Tư Tĩnh Ngọc kể lại chuyện trong trung tâm thương mại cho Tư Chính Đình nghe.

Nghe xong, sắc mặt Tư Chính Đình trầm xuống. Mặc dù Tư Tĩnh Ngọc đã nói giảm nói tránh, nhưng ngẫm lại tình huống khi đó, anh vẫn thấy sợ run lên.

Chẳng may Lý Ngọc Phượng không chặn cái hộp kia thay Nại Nại, chẳng may trong lúc chen lấn, có người đẩy Nại Nại…

Càng nghĩ anh càng cảm thấy sợ.

Tư Chính Đình nhíu mày căn dặn, “Sau này không có việc gì thì đừng đi ra ngoài.”

Trang Nại Nại còn chưa kịp phản bác, Tư Tĩnh Ngọc đã nói thay cô, “Em đừng có như vậy, chẳng lẽ sợ tai nạn giao thông là sau này không lái xe nữa? Uống nước bị sặc là sau này không uống nước nữa?”

Tư Chính Đình: “!!!”

“Trên thế giới này có rất nhiều phụ nữ có thai, cũng chưa thấy ai đụng cái là sảy thai được. Ngược lại, cứ ở mãi trong nhà sẽ khiến tâm trạng không tốt, ảnh hưởng tới thai nhi.”

Lời muốn nói đã được chị nói thay, Trang Nại Nại đành im lặng làm một bé gái ngoan ngoãn.

Thấy cô không phản bác gì, Tư Chính Đình quay sang hỏi cô: “Em thấy sao?”

Trang Nại Nại chớp mắt, vô cùng hiểu chuyện trả lời: “Em nghe theo chị ạ ~”

Tư Chính Đình: “…”

Tư Tĩnh Ngọc nói lảng sang chuyện khác, “Thôi được rồi, em nói đã tìm người điều tra Lý Ngọc Phượng, vậy có điều tra ra được gì không? Rốt cuộc thì giữa bà ta và mẹ Trang có chuyện gì?”

Nghe Tư Tĩnh Ngọc hỏi, Trang Nại Nại lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tư Chính Đình với ánh mắt mong đợi.

Tư Chính Đình thấy hai người đều nhìn mình thì ho khan một tiếng, sau đó nói: “Hôm nay thám tử tư vừa báo một vài chuyện xưa của Lý Ngọc Phượng.”

Ơ!

Trùng hợp vậy sao?

Trang Nại Nại dựng lỗ tai lên, bày vẻ: Em đang nghe đây!

Tư Chính Đình im lặng một lát, rồi gọi điện thoại cho Quý Thần, sau đó đặt điện thoại lên bàn mở loa ngoài, “Kể lại chuyện điều tra được cho Nại Nại nghe!”

Quý Thần: “Vâng.”

“Lý Ngọc Phượng tên thật là Lý Quế Xuân, là người trong một thôn nhỏ ở vùng núi Hà Bắc. Vùng núi đó khá nghèo và lạc hậu, bà ta là người đầu tiên trong thôn đậu đại học. Thám tử tư đã đến đó hỏi thăm, một vài người lớn tuổi đều biết Lý Quế Xuân.”

“Nói ra thì Lý Quế Xuân cũng một truyền kỳ trong thôn bọn họ. Chị dâu không phải là người tốt, vậy mà bà ta có thể yên ổn lớn lên. Bà ta là người ít nói, nhưng hễ nói câu nào là trong nhà nghe theo răm rắp. Mẹ bà ta chết sớm, ba bà ta cũng chết sau khi chị dâu bà ta được gả tới không lâu. Chị dâu vừa vào cửa đã buộc bà ta làm việc nhà, nhưng không biết bà ta đã nói gì đó mà bà chị dâu lại nuôi bà ta như tiểu thư nhà giàu. Chị dâu bà ta như bị bỏ bùa mê thuốc lú để cho bà ta đi học, mà thành tích học tập của bà ta cũng rất tốt. Bất cứ giáo viên nào từng dạy bà ta đều nói bà ta đừng nên nghỉ học. Có điều, đến năm bà ta lên cấp 2, trong nhà không có tiền đóng học phí, suýt nữa cho bà ta nghỉ học. Nhưng không biết bà ta đã nói gì đó với chị dâu, khiến chị dâu cho bà ta tiếp tục học. Cứ lên lên xuống xuống như thế, cho tới khi bà ta tốt nghiệp cấp 3 thì trộm sính lễ chạy trốn.”