Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 600: Chị, đến cùng chị đang tìm cái gì? (5)

Diêu Đằng thở dài: “Cậu quên tôi làm nghề gì rồi sao?

Tư Tĩnh Ngọc sửng sốt, ngẩng phắt lên nhìn anh ta.

“Bốn năm trước, cậu chẳng buồn cho tôi một lí do gì mà cứ thế nghỉ học, đi du học một năm ở nước ngoài.” Diêu Đằng nói đến đây thì dừng một chút, rồi nói tiếp: “Khi đó tôi đã cảm thấy cậu có gì đó không đúng, thế nên đã đến Little Rock tìm cậu.”

Anh ta nói tới đây thì Tư Tĩnh Ngọc đã ngây ngẩn cả người. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh ta bằng ánh mắt bàng hoàng.

Dường như Diêu Đằng nghĩ đến chuyện gì đó khiến anh ta cực kì đau khổ cho nên đôi mắt khẽ hạ xuống, sau đó mới bình tĩnh nói: “Khi đó tôi phát hiện cậu không đến trường bên đó, tôi liền hỏi thăm rất nhiều người, tìm khắp cả thành phố, cuối cùng thấy cậu ôm bụng bầu đến bệnh viện phụ sản làm kiểm tra.”

Diêu Đằng nói đến đây, Tư Tĩnh Ngọc lập tức siết chặt nắm tay rồi nhìn anh ta một cách bàng hoàng, tựa như cô không thể ngờ được năm đó đã xảy ra chuyện này.

“Tôi…”

“Đứa bé... là của Thi Cẩm Ngôn?”

Lời này vừa dứt, Tư Tĩnh Ngọc đột nhiêm nhắm nghiền hai mắt, thế rồi hai hàng lệ trượt khỏi khóe mắt của cô, cứ thế chảy xuống.

Cô cho rằng bản thân sẽ phải ôm lấy bí mật này mà sống đến hết đời, không ngờ vẫn còn người thứ hai biết chuyện.

Đứa bé ấy là của anh!

Tuổi trẻ bồng bột, tuổi trẻ nông nổi, những ngây thơ đơn thuần của năm ấy khiến đời này cô phải trả một cái giá thảm thiết.

Khi đó Tư Chính Đình chân ướt chân ráo vào Đế Hào, Đinh Mộng Á giành toàn lực giúp Tư Chính Đình cầm quyền tập đoàn nên cô không thể để nhà họ Tư truyền ra tiếng xấu nào, kéo chân sau của mẹ và em trai.

Thế nhưng cô lại muốn sinh đứa bé kia!

Vậy nên năm đó cô mới trốn ra ngoài sinh con trong bí mật, vì không để trong nước đánh hơi được hay bị paparazi săn tin được nên cô dùng tên giả đăng kí trong bệnh viện, toàn bộ hồ sơ cũng là giả, đi khám cũng chỉ khám ở bệnh viện tư nhân.

Nhưng cô không ngờ được rằng đứa bé mà cô vất vả lắm mới sinh ra được… lại bị người ta trộm mất, cô còn không kịp biết đứa bé đó là con trai hay con gái.

Nghĩ tới đây, Tư Tĩnh Ngọc cảm giác trái tim mình như bị ai bóp chặt, cảm giác đau đớn không thở được lan khắp toàn thân cô.

Diêu Đằng thấy sắc mặt của Tư Tĩnh Ngọc tái nhợt, mặc dù anh ta không nỡ nói tiếp nhưng anh ta vẫn phải nói ra sự thực tàn nhẫn ấy: “Sau đó cậu trở về mà người cứ như mất hồn, từ đó về sau, năm nào cậu cũng đi khắp nơi trên thế giới. Tôi còn phát hiện cậu nặc danh dùng một số tiền lớn để cho người tìm con, thế nên ngần ấy năm, tuy rằng hằng năm Đế Hào đều chia hoa hồng cho cậu nhưng cậu đều đã dùng hết đúng không?”

Tư Tĩnh Ngọc nghe vậy liền cúi gằm mặt.

Đúng vậy, đã dùng hết rồi.

Dùng hết tất cả rồi.

Cho nên cô mới không có tiền mua đồ đắt giá, không có tiền dùng hàng hiệu hay đồ trang điểm cao cấp, may mà từ nhỏ cô đã độc lập lại thích đồ thể thao cho nên Tư Chính Đình với Ms. Đinh mới không phát hiện ra.

Thế nhưng cô không hối hận, cô nguyện ý trả bất cứ giá nào để có thể tìm lại đứa con của mình.

Diêu Đằng bình tĩnh nhìn Tư Tĩnh Ngọc, tiếp tục nói: “Tôi nghiên cứu báo cáo xuất nhập cảnh nhiều năm nay thì thấy rõ, mấy năm nay cậu đi khắp nơi là để tìm con đúng không? Lần trước cậu gặp nạn trên đảo hoang, gặp phải rắn không lồ là vì cậu nghe nói có một dã nhân trên đảo nhận nuôi một đứa bé ba, bốn tuổi? Lần này tới Hà Bắc có phải do đám du côn kia lừa cậu, nói đang giữ con của cậu?”