Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 589: Trang nại nại trong truyền thuyết (1)

Tuy vẻ ngoài của Tư Chính Đình không thay đổi gì so với năm năm trước nhưng kiểu tóc đã đổi, cộng thêm việc sinh hoạt nhiều năm trong thương trường khiến anh có vẻ trầm ổn hơn với hồi thiếu niên.

Trang Nại Nại thấy Tư Chính Đình vừa mở miệng đã đòi gặp trưởng ban giáo vụ thì đột nhiên nhớ ra, trước đây cô chính là “khách quen” của phòng giáo vụ.

Cô vội vàng lộ cái đầu nhỏ ra, nói: “Tôi bảo này, chúng tôi chỉ đi dạo trong trường một lát thôi, bọn tôi không phải học sinh!”

Không phải học sinh?

Thầy giáo kia tự động bỏ qua Trang Nại Nại, nhìn về phía Tư Chính Đình.

Sau khi quan sát một hồi, vị giáo viên đó liền nhíu mày rồi mở di động: “Đương nhiên tôi sẽ gọi cho trưởng ban giáo vụ. Người bên ngoài dám vào trường chúng tôi dụ dỗ học sinh nữ mà còn to mồm cái gì?”

Trang Nại Nại: “...”

Tư Chính Đình: “...”

Hạ Vũ ở bên cũng đâm chọt: “Đúng thế, anh ta còn lừa bạn gái này nói là học sinh lớp 10A1! Hừ, nhìn bộ dạng già khắm khú như vậy rồi mà còn dám mạo danh học sinh, đúng là già rồi còn mất nết!”

Trong trường, Hạ Vũ cũng học theo đám người Tư Chính Đình năm đó tụ tập một đám con tài phiệt lại, thế nhưng học không đến nơi đến chốn thành ra biến thành một đám ai cũng ghét.

Trang Nại Nại: “...”

Cô liếc mắt nhìn Tư Chính Đình một cái rồi mím môi cười, ở địa bàn của chính mình còn bị một tên lâu la răn dạy, không biết tâm trạng của ngài Tư lúc này thế nào?

Hạ Vũ vênh mặt: “Anh cho rằng cấp ba Đế Hào là chỗ nào vậy? Là chỗ để một người bên ngoài như anh vào đây sao? Không phải học sinh trong trường mà dám vào? Còn nữa, anh tưởng anh làm mặt lạnh là tôi sợ anh chắc! Nói cho mà biết, ông đây không sợ trời không sợ đất!”

Không sợ trời không sợ đất?

Ôi, cái thằng nhóc còn chưa mọc đủ lông này cũng mạnh mồm ghê ta!

Món miến chua cay mới ăn hồi nãy thật sự quá mặn cho nên Trang Nại Nại hơi khát, cô bưng chén nước bên cạnh lên, uống một ngụm.

Thế nhưng nước vừa vào tới mồm lại nghe được Hạ Vũ nói: “Anh có biết trường cấp ba Đế Hào này là do ai mở không? Chính là thần tượng của tôi - đàn anh Tư Chính Đình!”

“Phụt!!!”

Một ngụm nước trong miệng Trang Nại Nại dứt khoát phun thẳng vào mặt Hạ Vũ!

“Khụ khụ khụ…” Trang Nại Nại ho khan kịch liệt.

Tư Chính Đình vội vàng đỡ cô rồi nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô: “Em không uống từ từ được à?”

Trang Nại Nại phất phất tay, tiếp đó ngẩng đầu lên, cố nín cười nhìn Hạ Vũ: “Tư Chính Đình... Khụ khụ…”

Nói còn chưa xong đã lại ho khan.

Hạ Vũ bị phun nước đến ngây người, khi phản ứng được thì mới lui về sau một bước lấy giấy ăn lau mặt, “Cậu thật ác quá!”

Cậu ta nghe thấy vừa rồi Trang Nại Nại có nhắc đến tên Tư Chính Đình thì hừ lạnh một tiếng: “Đàn anh Tư Chính Đình chính là thần tượng của tôi! Thế nào? Có phải cậu chưa bao giờ nghe đến tên của anh ấy đúng không?”

Hạ Vũ vừa dứt lời thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, trưởng ban giáo vụ bước vào: “Chẳng phải đã nói là cấm yêu sớm sao? Thế nào vẫn còn có đứa chống đối?”

Lời nói xong thì người cũng bước vào cửa.

Thầy giáo nọ vội vàng nói: “Trưởng ban, đây chính là hai đứa yêu sớm đó ạ!”

Trưởng ban nhìn theo hướng tay của thầy giáo kia thì lập tức kinh hoàng: “Tư... ngài Tư?”

“Đúng đúng, thần tượng của tôi chính là Tư Chính Đình, là ngài Tư đó!” Hạ Vũ ở bên cạnh nói: “Anh ấy chính là CEO của Đế Hào, không một nhược điểm, khí phách không gì sánh được, anh ấy là...”