Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 586: Hai cô cậu là học sinh lớp nào? (4)

Trang Nại Nại nhanh chóng diệt gọn đám đồ ăn, sau đó vỗ vỗ bụng của mình, ăn no quá đi mất, ăn xong xuôi rồi thì nên tính tiền.

Trang Nại Nại bèn hô một tiếng: “Ông chủ! Tính tiền!”

“Được rồi, chờ một chút!” Ông chủ cũng hô lớn đáp lại.

Tiếp đó Trang Nại Nại nhìn về hướng Tư Chính Đình: “Khoảng chừng bốn mươi bảy tệ, anh cứ lấy tiền ra trước đi!”

Trang Nại Nại vừa dứt lời liền phát hiện sắc mặt của Tư Chính Đình hơi lạ.

Trang Nại Nại sửng sốt, nhìn anh nửa ngày cuối cùng nói: “Chắc không phải là... anh không mang tiền đấy chứ?”

“Quên đem ví tiền theo.”

Trang Nại Nại: “...”

Cô thì có mang ví, nhưng mà trong ví của cô chỉ có năm đồng thôi!

“Tổng cộng là bốn mươi bảy tệ!” Lúc này đột nhiên chủ quán chạy tới nói.

Trang Nại Nại: “...”

Tư Chính Đình: “...”

Hai người nhìn nhau rất lâu, thế rồi Trang Nại Nại mới ho khan một tiếng rồi nhìn về phía chủ quán: “À...”

“Thêm một ly bia nữa, lát nữa tính tiền sau.” Tư Chính Đình nhàn nhạt nói.

Chủ quán sửng sốt gật đầu, sau đó đưa thêm một ly bia cho bọn họ.

Trời rất lạnh, ly bia này hoàn toàn uống không nổi.

Chủ quán đi làm việc, Trang Nại Nại xấu hổ dùng hai tay bưng mặt mình nhìn Tư Chính Đình: “Không mang tiền thì phải làm sao bây giờ?”

Tư Chính Đình mặt không biến sắc bưng bia lên nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt xuống, sau đó nói với cô: “Em đến chỗ khúc quanh kia chờ anh.”

Trang Nại Nại: “...”

Nhưng mà anh định làm cái gì đây?

Trang Nại Nại đứng lên, ho một tiếng rồi chậm rãi đi bộ sang bên cạnh, vì đang mang thai cho nên cô cũng không dám chạy.

Mãi đi đến một khúc quanh thì cô mới quay đầu lại, khoát tay với Tư Chính Đình ra hiệu, sau đó cô lập tức sợ đến ngây người.

Bởi vì...

Cô nhìn thấy Tư Chính Đình đứng lên rồi đứng lên chạy về hướng ngược lại.

Đến lúc chủ quán phản ứng lại được thì chạy theo đằng sau anh, hô lớn: “Này, này! Cậu còn chưa trả tiền đâu! Này!”

Thế nhưng Tư Chính Đình ỷ có đôi chân dài, đã sớm chạy mất dạng!

Chủ quán: “...”

Trang Nại Nại: “!!!”

Lúc này dù cho có dùng bao nhiêu dấu chấm than cũng không thể hình dung nổi tâm tình của mình thời khắc này. Bởi vì cô hoàn toàn không tưởng tượng nổi một người thừa kế cả tập đoàn như Tư Chính Đình mà lại làm ra chuyện như vậy.

Trang Nại Nại vẫn đang há hốc mồm, cô nhìn ông chủ quán đang hùng hùng hổ hổ quay về, bất đắc dĩ thu dọn cái bàn bọn họ vừa ngồi. Còn về phần Tư Chính Đình thì khi anh chạy tới khúc quanh đã biến mất.

Cô đang nhìn nhìn thì đột nhiên bị vỗ vào bả vai một cái, Trang Nại Nại giật mình quay đầu lại thì thấy Tư Chính Đình đang đứng sau lưng mình.

Trang Nại Nại: “...”

Cô nhìn về phía quán miến chua cay rồi lại quay đầu nhìn về phía Tư Chính Đình.

Tư Chính Đình nhìn cô như vậy thì dở khóc dở cười, giúp cô giải thích: “Cái phố kia thông với con đường này, chạy một vòng là về được đến đây.”

Lúc này Trang Nại Nại mới hiểu ra, sau đó cứ nhìn Tư Chính Đình rồi bật cười ha hả.

Tư Chính Đình bị cô cười đến mức mất tự nhiên, anh lạnh mặt cố giả bộ bình tĩnh đứng đó: “Đừng cười nữa, cẩn thận con.”