Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 552: Đây là địa bàn của tôi! (10)

Ngài Tư!

Người như vậy, bọn họ quả thật không dám mong ước cao xa, không dám tưởng tượng!

Tiết Dung bỗng cảm thấy nực cười, trước mặt Trang Nại Nại cô ta vẫn mãi thấp kém như trước.

Cô ta không cam lòng!

Cũng chẳng biết là tâm lý gì khiến cô ta bỗng có sức mạnh đứng thẳng người, chỉ vào Trang Nại Nại rồi nói: “Trang Nại Nại, cô thế mà lại dám làm tình nhân của ngài Tư! Còn chưa kết hôn mà đã có con, chẳng lẽ cô không biết ngài Tư có vị hôn thê rồi sao? Không ngờ cô lại không biết xấu hổ như thế! Trang Nại Nại, cho dù cô sống tốt hơn tôi thì sao chứ? Ít nhất thì tôi cũng là người vợ mà Thạch Hạo Vũ cưới hỏi đàng hoàng, chí ít thì tôi cũng chưa từng phải làm kẻ thứ ba!”

“Trang Nại Nại, cô cho rằng cô mang thai thì giỏi lắm sao? Cô có lẽ còn chưa biết những chuyện xấu xa trong giới thượng lưu đâu nhỉ? Người không có thân phận để bước ra ngoài ánh sáng như cô thì sớm muộn gì cũng phải chết!”

Cô ta nói xong những lời này thì cứ như đã trút giận xong, đứng đó thở hồng hộc.

Tiết Quốc Vinh quả thật chỉ hận không thể bịt miệng cô con gái trời đánh của mình lại!

Chuyện vốn sắp có cơ hội dàn xếp nhưng chỉ trong chốc lát đã bị cô ta xáo trộn hết tất cả. Sao ông ta lại sinh ra một đứa con gái không biết thời thế như vậy chứ?

Trang Nại Nại nghe thế liền kinh ngạc nhìn Tiết Dung, nhưng cũng không giải thích nhiều.

Tư Chính Đình thì không buồn nhìn Tiết Quốc Vinh và Tiết Dung, chỉ lạnh nhạt nói với quản lý Vương, “Tính tiền.”

Quản lý Vương ngầm hiểu. Tuy ông ta có quan hệ tốt với Tiết Quốc Vinh nhưng ai bảo ông ta rượu mời không uống mà lại uống rượu phạt! Quả thật là tự làm tự chịu! Nếu Tiết Dung không nói mấy câu kế tiếp thì ngài Tư sẽ nể tình nhân viên cũ, chưa biết chừng còn có thể cho họ một con đường sống, nhưng bây giờ...

Quản lý Vương lập tức cúi đầu, “Tổng cộng là ba triệu bốn trăm nghìn NDT.”

Tiết Quốc Vinh nuốt nước miếng, trong nhà ông ta đâu có nhiều tiền như vậy? Nhưng nếu bán nhà hoặc đi vay thì vẫn có!

Ông ta gật đầu, “Tôi trả, tôi trả, xin cho tôi chút thời gian. Dù phải bán nhà tôi cũng sẽ không thiếu của Đế Hào một xu.”

Tư Chính Đình nói với giọng lạnh tanh: “Ngày mai ông không cần đi làm nữa.”

Tiết Quốc Vinh: “...”

Vinh quang cả đời ông ta cứ thế bị dập tắt hết vào thời khắc này. Ông ta phấn đấu cả đời mới có vị trí ngày hôm nay, nhưng bây giờ...

Tiết Quốc Vinh không chịu nổi cú sốc này, trước mặt choáng váng như muốn xỉu tới nơi. Tiết Dung tiến lại đỡ thì lại bị ông ta đẩy ra, “Tao không có đứa con gái như mày!”

Viền mắt Tiết Dung đỏ hoe lên, cô ta tức tối thù hằn trừng Trang Nại Nại, “Làm kẻ thứ ba sẽ phải gặp báo ứng! Trang Nại Nại, tôi chờ xem cô chết tức tưởi thế nào!”

Nói rồi, cô ta liền dìu Tiết Quốc Vinh rời đi. Lúc đi ngang qua Thạch Hạo Vũ thì lườm hắn ta, “Còn không mau đi, ở đây làm gì?”

Thạch Hạo Vũ hoàn toàn ngu người. Ngài Tư... Ngài Tư...

Ngài Tư chẳng phải là Đại Boss của Đế Hào sao?

Nhưng sao ngài Tư lại là người này được?

Không đúng, ngài Tư sao có thể là tên trai bao của Trang Nại Nại được?

Dáng vẻ chật vật của hai vợ chồng Thạch Hạo Vũ lúc này quả thật đã tạo thành vẻ đối lập rõ ràng với điệu bộ hất hàm vênh váo vừa rồi, khiến người khác nhìn thấy mà sảng khoải trong lòng.

“Đợi đã!” Tư Chính Đình bỗng lên tiếng.

Ngay khi Tiết Dung vừa quay đầu lại, anh liền cầm tay Trang Nại Nại nói, “Chúng tôi là vợ chồng.”