Nói xong cô quay sang nhìn Trang Nại Nại, trợn tròn mắt hỏi: “Má tui! Cậu ăn mặc thế này đi họp lớp sao?”
Trang Nại Nại mím môi cười, “Mặc như vậy thì có làm sao?”
Tạ Vũ Đồng lập tức cười hùa theo, “Ừ chẳng sao cả, cậu có mặc giẻ rách cũng có thể dễ dàng đè bẹp chúng tớ. Người đẹp là sướng vậy đó!”
Trang Nại Nại vừa định trả lời thì bị một giọng nói gắt gỏng xen vào, “Tạ Vũ Đồng, cô nguyện ý hạ thấp mình để nâng người ta lên thì đó là chuyện của cô, đừng có lôi bọn tôi vào!”
Một câu nói làm bầu không khí đang vui vẻ lập tức đông lại. Mọi người đồng loạt quay đầu, thấy Tiết Dung ngẩng cao đầu khoác cánh tay Thạch Hạo Vũ đi tới. Bạn học xung quanh hết nhìn Trang Nại Nại rồi lại nhìn sang Thạch Hạo Vũ.
Thời đại học, mối tình tay ba giữa Trang Nại Nại, Thạch Hạo Vũ và Tiết Dung rất nổi tiếng. Bởi vì năm đó Thạch Hạo Vũ theo đuổi Trang Nại Nại rất rầm rộ nên gần như cả trường đều cho rằng Thạch Hạo Vũ và Trang Nại Nại yêu nhau. Nhưng cuối cùng sau khi tốt nghiệp, Thạch Hạo Vũ lại kết hôn với Tiết Dung.
Bây giờ được thấy cả ba nhân vật chính trong câu chuyện, mọi người đều không nhịn được mà đồng tình với nhân vật bị bỏ rơi năm đó – Trang Nại Nại.
Tạ Vũ Đồng ghét bỏ nhìn hai người kia rồi bĩu môi nói: “Tiết Dung, tôi tâng bốc Nại Nại thì có liên quan gì tới nhà cô hả?”
Tiết Dung nheo mắt, “Tôi chỉ thấy không ưa khi có người tự xưng mình là nữ thần mà thôi.”
Nói xong cô ta nhìn Trang Nại Nại một lượt rồi lắc tay Thạch Hạo Vũ nũng nịu, “Chồng ơi, trong mắt chồng ai là người xinh đẹp nhất?”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Thạch Hạo Vũ.
Thạch Hạo Vũ xấu hổ nói: “Dung Dung, ở đây có nhiều người, em đừng quấy nữa.”
“Em quấy khi nào? Em chỉ hỏi anh, em và cô ta ai đẹp hơn thôi. “Tiết Dung trừng Thạch Hạo Vũ.
Thạch Hạo Vũ đành phải trả lời, “Em đẹp nhất!”
“Ôi~ chồng thật là hư, anh nói vậy sẽ làm Nại Nại buồn đó!”
Dứt lời, cô ta liền quay sang nhìn Trang Nại Nại thị uy, “Nại Nại, cô đừng để ý tới lời anh ấy nói nhé, anh ấy là người như vậy đấy. Có điều, đúng là năm đó anh ấy đã có lỗi với cô, tôi thay anh ấy xin lỗi cô vì đã phụ lại tình cảm của cô, hay là bọn tôi bồi thường cho cô nhé?”
Tiết Dung luôn ghen tị với Trang Nại Nại vì cô không thèm đồng ý sự theo đuổi của Thạch Hạo Vũ. Nhưng trước mặt bạn học cô ta sẽ không nói ra sự thật. Nếu nói ra thì chẳng khác nào nói cô ta nhặt lại thứ Trang Nại Nại không cần, chuyện mất mặt thế này cô ta sẽ không làm.
Hôm nay Trang Nại Nại không muốn ầm ĩ với bọn họ nên Tiết Dung có khiêu khích thế nào cô cũng không quan tâm. Đúng lúc này, Tạ Vũ Đồng lại đứng dậy nói: “Tiết Dung, cô nói cái gì thế? Sao Thạch Hạo Vũ lại có lỗi với Nại Nại? Không theo đuổi được sau đó quay sang chọn người khác là có lỗi sao? Đây là cái tư tưởng quần què gì thế?”
Quay sang chọn người khác?
Tạ Vũ Đồng chọc đúng nỗi đau của Tiết Dung khiến cô ta không kiềm chế nổi mà bắt đầu nói xằng: “Trang Nại Nại, mặc dù đã chia tay nhưng cũng không cần phải vạch mặt nhau như thế chứ? Mọi người đều là người trưởng thành, không yêu nhau được thì cũng có thể làm bạn, đúng không? Trang Nại Nại, cô đừng có cái nhìn hẹp hòi như thế! “Cô ta muốn lôi Trang Nại Nại xuống vũng bùn này bằng được, “Hay là cô không quên được Thạch Hạo Vũ cho nên không thể làm bạn bè với vợ chồng tôi?”