Trang Nại Nại ngây người nhìn vào màn hình laptop, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn Tư Chính Đình đang nghe điện thoại ngoài ban công. Cô không nói rõ được cảm giác trong lòng mình là gì. Lúc Lý Ngọc Phượng nói chuyện này, cô đã không tin anh sẽ làm như vậy nên mới tìm anh hỏi rõ ràng.
Bây giờ thấy tin nhắn QQ của bác sĩ gia đình và Quý Thần gửi tới, cô bỗng hiểu vì sao anh lại làm như vậy. Bởi vì nếu cô cứ cố chấp ra nước ngoài, thì có lẽ... sẽ mất đi đứa bé này.
Cô không biết nên nói gì, cũng không biết nên phải làm gì. Anh làm như vậy cũng là vì muốn bảo vệ con của bọn họ?
Nhưng sao anh không nói cho cô biết?
Nếu anh nói rõ với cô thì cô đâu có xúc động, kiên quyết phải ra nước ngoài như vậy? Một bên là mẹ, một bên là con, bên nào nặng bên nào nhẹ cô biết nên chọn như thế nào mà.
Cô cắn môi nhìn Tư Chính Đình đi đến.
Anh đi ngược sáng nên cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng anh lại thấy rõ ràng sự giật mình và ngờ vực trên mặt cô.
Tư Chính Đình thấy tâm trạng cô không ổn định liền lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Lúc nãy em muốn hỏi cái gì?”
Hỏi cái gì?
Hỏi anh vì sao luôn tự chủ trương? Hỏi anh vì sao chuyện gì cũng không nói với cô? Hỏi anh chuyện vé máy bay là sao? Hỏi anh…
Cô có rất rất nhiều chuyện muốn hỏi, nếu là lúc trước cô chắc chắn sẽ không có cam đảm này. Nhưng bây giờ... cái cách hai người ở bên nhau thời gian này làm cô có cảm giác như trở lại năm năm trước, làm cô có hy vọng với cuộc hôn nhân của bọn họ.
Cuối cùng cô vẫn lên tiếng hỏi: “Chính Đình này, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì anh có thể bàn bạc trước với em được không?”
Bàn bạc?
Trong mắt Tư Chính Đình lóe lên vẻ kinh ngạc. Cô đã chịu đặt câu hỏi với anh, chuyện này ít nhất tốt hơn so với trước đây, cái gì cũng không nói.
“Em muốn nói cái gì?”
Trang Nại Nại đưa laptop ra, “Em đang nói cái này. Chính Đình, Quý Thần nói đã mua hết vé máy bay, chuyện này là sao? Anh…”
Cô không nói nữa, bởi vì cô thấy trên khung chat của Quý Thần hiện thêm vài đoạn mới.
[Ông chủ, là tôi tự chủ trương, thật sự rất xin lỗi! Nhưng mà sức khỏe bà chủ không thích hợp để ra nước ngoài.]
[Bây giờ tâm trạng cô ấy kích động như vậy, chắc chắn khuyên sẽ không có tác dụng gì. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có làm như vậy mới có thể ngăn được cô ấy.]
[Là tôi tự chủ trương, là lỗi của tôi. Nhưng tôi thật sự không thể nhìn ngài cái gì cũng không nói ra được nữa. Ông chủ, hãy nói với cô ấy là ngài rất coi trọng đứa bé này. Nếu ngài không nói thì làm sao bà chủ biết được?]
[Ông chủ, tôi đã đặt thư từ chức lên bàn của ngài, chờ ngài xử phạt.]
Đây không phải là ý của Tư Chính Đình?
Là cô trách lầm anh?