Ra nước ngoài tìm mẹ thì bà ấy lại bỗng nhiên mất tích...
Từng chuyện từng chuyện rất dồn dập như thế mà cô vẫn có thể giữ được đứa con này, quả thật là kỳ tích. Phải chăng ông trời cũng rủ lòng thương vì tình yêu của bọn họ quá khổ sở rồi sao?
Trong lúc Tư Chính Đình sững sờ, Lâm Hi Nhi đã xông lên định cho Tư Chính Đình một cái tát!
Tô Ngạn Bân hốt hoảng ngăn cô ấy lại, “Cô làm gì thế? Điên rồi sao?”
“Tôi điên rồi? Nếu không phải do anh ta thì Nại Nại sao lại thành ra thế này được? Nại Nại từ bé đã khỏe như trâu, nếu không phải mẹ anh ta lái xe đâm vào mẹ Trang, Nại Nại sao có thể vì kiếm tiền chữa bệnh mà để bản thân lao lực được?”
Nói xong, khóe mắt Lâm Hi Nhi cũng ướt. Nếu nói ai hiểu nỗi cực khổ của Trang Nại Nại nhất thì người đó chắc chắn là cô. Từ bé, cô đã lớn lên cùng Trang Nại Nại. Gia đình cô khá giả, muốn gì được nấy, còn Nại Nại thì được mẹ Trang chắt chiu từng đồng nuôi lớn.
Nhưng từ bé, Nại Nại đã hết sức hiểu chuyện. Đến tận bây giờ cô vẫn còn nhớ Trang Nại Nại từng cực kỳ cực kỳ thích con búp bê công chúa Bạch Tuyết trị giá một trăm đồng của cô. Mẹ Trang thấy cô ấy lần nào chạy đến nhà cô đều ôm công chúa Bạch Tuyết kia thì liền muốn mua cho cô ấy một con.
Trang Nại Nại khi ấy chỉ mới 6 tuổi lại lắc đầu nói, “Công chúa Bạch Tuyết quá trắng, con không thích~”
Cô lúc đó còn thấy buồn cười, cho rằng Trang Nại Nại thích nói dối. Nhưng sau đó, Nại Nại lại nói với cô, “Một trăm đồng nhà bọn mình có thể ăn trong một tuần. Mẹ mình kiếm tiền chẳng dễ gì, mình muốn tiết kiệm tiền cho mẹ...”
Trang Nại Nại càng lớn càng hiểu chuyện hơn lúc bé. Lúc hai người cùng nhau thi đỗ vào trường cấp 3 địa phương, cô ấy nhận được giấy tuyển thẳng của trường quý tộc Đế Hào, lúc đó bọn họ đều khuyên cô ấy đừng vào.
Vì với người bình thường, vào học trong trường quý tộc cũng chẳng phải điều hạnh phúc hay vui sướng gì. Có biết bao nhiêu học sinh nhà nghèo được tuyển thẳng vào đó đã bị chèn ép không ngóc đầu nổi trong trường.
Thế nhưng cô ấy lại kiên trì muốn vào đó, ngoài miệng thì nói muốn được học thêm kiến thức, còn vỗ ngực cam đoan với mẹ Trang rằng sẽ không chịu bị ức hiếp. Nhưng sau lưng lại lén nói với cô rằng vào trường quý tộc thì sẽ không cần nộp học phí.
Sau đó thì sao?
Lần xúc động không lý trí duy nhất trong đời Trang Nại Nại chính là với Tư Chính Đình.
Trong ba năm đó, mỗi lần các cô cùng làm bài tập, Trang Nại Nại động một chút là nói về Tư Chính Đình, Tư Chính Đình thế kia, Tư Chính Đình thế nọ.
Về sau thì sao?
Anh ta ra nước ngoài, mẹ Trang gặp chuyện không may. Cô tận mắt nhìn Trang Nại Nại từ một người sôi nổi đáng yêu trở nên kiệt sức, ngày nào cô ấy cũng làm việc đến khuya mới về, đã vậy còn phải chăm sóc cho mẹ Trang.
Nhưng dù vậy, cô ấy vẫn luôn lạc quan tích cực, hướng về phía trước, ngày nào cũng cười tươi.
Trang Nại Nại trong suy nghĩ của cô là một con gián đánh không chết, luôn luôn có thể tự tìm được niềm vui cho bản thân. Nhưng lúc này cô mới hiểu, không phải là không gì đánh ngã được cô ấy, mà chỉ là chưa chạm tới giới hạn của cô ấy.
Từ sau khi lấy Tư Chính Đình, cuộc sống của cô ấy liền trở nên rối tinh rối mù. Tính cách lạc quan tích cực của cô ấy cuối cùng cũng bị mài mòn gần hết. Lần đầu tiên cô thấy vẻ mệt mỏi, chán nản, đau lòng và buồn bã trên mặt Trang Nại Nại.
Tất cả những điều này đều do cái người đàn ông mà cô ấy yêu sâu đậm tạo thành!
Lâm Hi Nhi nhìn Tư Chính Đình nghẹn ngào nói: “Anh có biết không? Nếu không có anh, Nại Nại sẽ sống rất tốt!”