Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 469: Anh thay đổi (9)

Ý nghĩ này vừa nảy ra, Trang Nại Nại liền giật thót.

Cô vội vàng lấy điện thoại ra xem ngày dì cả đến gần đây nhất, phát hiện ra đã là… hai tháng rưỡi trước!

Hai tháng chưa thấy dì cả đến…

Trang Nại Nại ngồi đần người một lúc lâu, cuối cùng mới nhớ ra là cô từng nhận được một tin nhắn thông báo đã có kết quả kiểm tra sức khỏe.

Cô sốt ruột cầm điện thoại, vào link trang web kiểm tra sức khỏe kia từ tin nhắn. Vì lần này không phải kiểm tra toàn diện nên không chụp X quang và xét nghiệm viêm gan B, vì thế báo cáo kiểm tra sức khỏe rất đơn giản. Nhưng mấy chữ to bên trên đó lại đang nói với cô một cách dõng dạc: Cô có thai!

Có thai!!!

Tin tức này khiến cô lập tức ngây người.

Cô cúi đầu nhìn xuống bụng mình, bất giác đặt tay lên đó. Trong lúc cô không hay biết gì, nơi này đã hình thành một sinh linh. Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ mừng điên lên vì sự hiện diện của nó...

Nhưng lúc này, mẹ còn chưa rõ sống chết, cô lại mang thai con của anh.

Tại sao trong lòng cô lại đầy cảm giác tội lỗi như thế?

Trang Nại Nại bỗng cảm thấy ông trời thật thích đùa cợt.

Cô cúi đầu, thở dài thườn thượt.

Con à, tuy con đến không đúng lúc, nhưng mẹ... vẫn rất yêu con!

Trang Nại Nại thu dọn rồi ăn qua loa chút gì đó. Mặc dù không mệt nhưng cô cũng không dám tùy tiện giày vò bản thân. Nhớ tới mấy hôm trước, bụng dưới không ngừng đau âm ỉ nên cô định ngày mai đến bệnh viện phụ sản khám xem đứa bé có ổn hay không.

Cô nằm trên giường, vừa cảm nhận sự tĩnh mịch của màn đêm, vừa tự nghiền ngẫm lại về những chuyện xảy ra trong thời gian qua.

Chẳng trách gần đây cô luôn cảm thấy rất dễ tức giận, chuyện bé xé ra to, thì ra là vì... mang thai.

Bàn tay để trong chăn của cô lại sờ lên bụng, cô bất giác nhoẻn miệng cười.

Con của cô, đây là con của cô...

Nhưng cô lại không biết ba của đứa trẻ lúc này đang lẳng lặng ngồi trên xe ở cách đó không xa.

An ninh nơi này quả thật quá kém, từ lần dễ dàng ngắm Trang Nại Nại qua cửa sổ, Tư Chính Đình đã rất lo lắng cho cô. Nhưng cô kiên quyết muốn ở đây, anh cũng không muốn ép cô, nên chỉ đành thức trắng đêm để canh chừng cho cô. Chỉ mong rằng sự chân thành của anh có thể đổi lấy sự bình an cho cô, mong rằng lời cầu nguyện của anh có thể khiến mẹ Trang bình an vô sự.

Tư Chính Đình ngồi đó trông suốt đêm. Đến sáng sớm hôm sau, Trang Nại Nại mở cửa nhà đi đến thì anh lập tức tỉnh giấc.

Anh không muốn để cô biết anh ở đây, tránh cho cô có áp lực tâm lý, bèn vội vàng lái xe đến một nơi khá xa rồi dừng lại. Sau đó anh nhìn thấy cô đi vào nhà Lâm Hi Nhi, một lát sau lại buồn bã đi ra.

Tư Chính Đình không biết cô làm sao, chỉ đành đi theo cô từ xa.

Trang Nại Nại rất buồn rầu, vì đi khám thai một mình có lẽ sẽ hơi phiền phức. Cô vốn định rủ Lâm Hi Nhi đi, nhưng Lâm Hi Nhi bỏ nhà đi vẫn chưa về.

Nhưng mà... chẳng lẽ cô phải đến bệnh viện một mình sao?