Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 467: Anh thay đổi (7)

Nhưng anh vẫn ôm hi vọng hỏi, “Vậy anh… về ở với em được không?”

Cùng về ở với cô?

Cô biết, Tư Chính Đình tuyệt đối không dễ dàng nói ra những lời thế này, nhưng mà…

“Em muốn ở một mình.”

Nếu mẹ bị Đinh Mộng Á kích thích bỏ đi thật, thì lúc mẹ quay về chắc chắn sẽ không thích nhìn thấy Tư Chính Đình. Hơn nữa… cô và Tư Chính Đình bây giờ thật sự vẫn có thể ở bên nhau mà không có khúc mắc gì sao? Tính cách của anh độc đoán như thế, cũng không biết có đồng ý với cô hay không nữa?

Cô đang nghĩ ngợi thì bỗng nghe thấy anh nói, “Được rồi.”

Lòng cô chẳng hiểu sao liền tĩnh lại.

Sau đó, Tư Chính Đình đưa tay ra cầm lấy ba lô của cô, “Anh đưa em về.”

Lần này Trang Nại Nại không từ chối nữa.

Hai người lên xe nhưng không nói gì cả đoạn đường. Trang Nại Nại bình thường hay thích lướt weibo xem tin tức, nhưng lúc này cũng không buồn lôi điện thoại ra, chỉ lặng yên nhìn ra ngoài cửa xe.

Bắc Kinh rất tắc đường, xe vừa lên đường vành đai vào thành phố đã bị kẹt lại.

Toàn bộ xe xung quanh đang chậm chạp bò về phía trước. Trang Nại Nại thở dài, với tốc độ này thì chỉ e phải mất ít nhất hai tiếng mới về được đến nhà, sớm biết vậy thì đã đi tàu điện ngầm rồi.

Nghĩ đoạn, cô lại sờ bụng. Dạo này cô thường đói rất nhanh, vừa nghĩ đến đó thì bụng đã kêu lên hưởng ứng. Âm thanh này hết sức rõ ràng, khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Tư Chính Đình nghe thấy tiếng bụng cô kêu thì mới chợt nhớ ra, bọn họ hình như đã 5 tiếng chưa ăn gì rồi.

Anh nghiêng đầu nhìn xung quanh, cuối cùng cũng thấy một cửa hàng nho nhỏ bên đường. Anh nhìn tốc độ xe phía trước, rồi đột nhiên đẩy cửa xuống xe.

Hành động này của anh khiến Trang Nại Nại và Quý Thần giật mình, Quý Thần kinh ngạc kêu lên: “Ông chủ.”

“Hai người cứ tiếp tục đi về phía trước đi.” Tư Chính Đình nhắn nhủ một câu rồi đi qua mấy chiếc xe, chạy sang bên đường.

Trang Nại Nại không hiểu sao anh lại muốn xuống xe, nhưng đợi một lúc, cô bỗng hiểu ra.

Tư Chính Đình xách mấy cái bánh bao trong tay, từ cửa hàng ven đường vượt qua mấy chiếc xe, chạy về phía bên này.

“Ăn đi.” Anh đưa bánh cho cô.

Trang Nại Nại sững sờ nhận lấy, một cảm giác cảm động nhẹ nhàng quanh quẩn trong lòng.

Cô mở túi ra, bắt đầu ăn.

Vừa ăn được một miếng thì thấy Quý Thần đau khổ quay lại nhìn Tư Chính Đình: “Ông chủ, ở đây có camera, hành động của ngài vừa rồi đã bị quay lại toàn bộ, chỉ e chúng ta sắp phải nộp phạt rồi.”

“Thì nộp, cậu là người lái xe mà.”

Quý Thần: “!!!”

***

Lúc đến thôn Tây Bát Lý thì đã 8h tối. Trang Nại Nại xuống xe liền vội vã về nhà. Cô hi vọng căn nhà trệt của mình sẽ sáng đèn biết bao, mẹ vẫn còn ở đó chờ cô về, “Nại Nại, cơm nấu xong rồi, con vào ăn đi.”

Cô tiến lên vài bước, trông thấy… trong căn nhà trệt ở phía trước quả thật có ánh đèn.