Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 451: Anh không muốn lại bỏ lỡ thêm năm năm nữa. (9)

Đứng trước cổng viện an dưỡng, Trang Nại Nại vui mừng không thôi.

Nói một cách có lương tâm thì nơi Cố Đức Thọ sắp xếp cho mẹ quả thật không tồi, hoàn cảnh ở đây vô cùng tốt, trời xanh mây trắng. Hơn nữa, viện an dưỡng này trông cũng hết sức sạch sẽ và rộng lớn, nhìn cũng biết là nơi mà chỉ kẻ có tiền mới ở được.

Cố Đức Thọ ngày thường keo kiệt bủn xỉn với cô, không ngờ đối xử với mẹ Trang lại hào phóng như vậy. Nếu mẹ ở nơi này sống tốt thì cô cũng không phải lo lắng gì nữa rồi.

Có người đi ra đón, hỏi bọn họ đến tìm ai.

Trang Nại Nại báo tên mẹ mình xong, người nọ liền nhìn bọn họ với vẻ mặt quái lạ, chỉ dặn bọn họ chờ một chút rồi liền chạy đi.

Trang Nại Nại khó hiểu nhìn theo, nhưng thấy người kia lúc đi vẫn lộ vẻ lo lắng thì có một linh cảm chẳng lành!

Chẳng lẽ mẹ cô…

Chuyện tiếp đó, cô quả thật không tài nào tưởng tượng nổi.

Lòng Trang Nại Nại nóng như lửa đốt, đẩy bảo vệ của viện an dưỡng ra rồi chạy vào bên trong.

“Mẹ!”

“Mẹ!”

“Trang Mỹ Đình!”

Trang Nại Nại xông vào viện an dưỡng, tìm khắp nơi. Cô lớn tiếng gọi khiến mọi người xung quanh đều ngạc nhiên nhìn về phía cô. Có người đến chặn đường, Trang Nại Nại cũng không quan tâm, cô lo đám người Mỹ này tỏ ra rất tốt với mẹ, nhưng thực tế thì lại âm thầm động tay động chân gì đó. Cô chạy thẳng về phía trước, thấy người vừa nãy thì vội vàng chạy về hướng đó.

Người kia thấy Trang Nại Nại xông đến thì vẻ mặt càng thêm lo lắng.

Trang Nại Nại tiến lên, tóm lấy anh ta, “Anh muốn làm gì? Mẹ tôi rốt cuộc đang ở đâu? Viện an dưỡng này của các anh có phải lừa đảo hay không? Có phải các anh ngược đãi mẹ tôi không?”

Cửa phòng bên cạnh bỗng mở ra, một người da trắng cao lớn bước ra. Thấy tình hình trước mặt, ông ta lập tức cau mày, “Có chuyện gì thế?”

Có người lập tức giới thiệu với Trang Nại Nại, tuy chỉ hiểu được vài từ đơn nhưng cô vẫn nghe ra được đó là Viện trưởng của khu an dưỡng này.

Tư Chính Đình đã chạy đến, nắm lấy tay Trang Nại Nại, “Đừng kích động.”

Trang Nại Nại biết mình sai, ở đây là viện an dưỡng không được nói to gây ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi. Viền mắt đã đỏ hoe, nhưng cô vẫn nói xin lỗi Viện trưởng, sau đó liền được ông ta mời vào văn phòng.

Tư Chính Đình trao đổi với Viện trưởng bằng tiếng Anh. Vị Viện trưởng đó lập tức tỏ vẻ hiểu ra, sau đó áy náy cúi người với bọn họ, rồi lại nói một tràng.

Tư Chính Đình càng nghe thì lông mày càng cau chặt lại. Anh lo lắng hỏi lại vài câu, vị Viện trưởng kia cũng liền trả lời.

Sau đó, Tư Chính Đình ngập ngừng nói với Trang Nại Nại.

“Nại Nại, mẹ Trang… hôm qua đã đi lạc rồi.”