Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 335: Ai đang hãm hại cô? (3)

Cả một đêm không ngủ, sáng hôm sau Tư Chính Đình vẫn có mặt ở tầng cao nhất của Đế Hào làm việc.

Quý Thần theo sát phía sau, trong tay cầm tài liệu khẩn cấp vừa được gửi đến vào sáng nay. Thấy sắc mặt ông chủ, anh ta thầm thở dài, đặt văn kiện lên bàn mà không dám nói câu nào.

Tư Chính Đình tiện tay lấy văn kiện xem. Anh nhìn hình ảnh trên văn kiện thật lâu, mãi chưa lật sang trang khác.

Ngoài cửa, May đứng dáo dác chờ ông chủ ký văn kiện.

Quý Thần thấy vẻ mặt sốt ruột của May, che miệng ho khan một tiếng, sau đó lấy hết can đảm nói: “Ông chủ…”

Tư Chính Đình hỏi trước khi Quý Thần kịp nói tiếp, “Là ai khởi tố Cố Thị?”

Quý Thần sửng sốt, có chút khó hiểu, “Cái gì ạ?”

Thấy Tư Chính Đình nhíu mày, anh ta lập tức đứng thẳng người nói, “Ông chủ, tôi lập tức đến bộ phận pháp chế của công ty hỏi thăm ngay.”

Quý Thần nói xong, nín thở đi ra ngoài.

Sau khi gọi vài cuộc điện thoại, anh ta vào phòng làm việc báo cáo lại, “Sau khi phát hiện chuyện bản thảo thiết kế bị lộ ra ngoài, trưởng bộ phận Mino đã nói với bộ phận pháp chế. Bộ phận pháp chế khởi tố theo quy trình pháp luật.”

Nói đến đây, Quý Thần nhìn về phía Tư Chính Đình, “Ông chủ, chuyện này…”

Chuyện này làm sao đây?

Bây giờ anh đã có thành kiến với Cố Thị, nhưng Cố Thị dù sao cũng là nhà mẹ đẻ cô.

Hơn nữa… nếu anh không buông thì mẹ Trang của cô không về được, cô sẽ rất đau khổ...

Nhớ lại bộ dạng khóc lóc như đứa trẻ của cô tối qua, Tư Chính Đình cảm thấy cổ họng nghẹn ứ lại.

Một lát sau, anh nói: “Đè xuống trước đi.”

Quý Thần nhìn anh rồi mới gật đầu xác nhận.

***

Tô Ngạn Bân vừa lái xe tới nhà họ Cố, Trang Nại Nại liền nhảy xuống, hùng hùng hổ hổ đi vào bên trong.

Vì hôm nay cô tới sớm nên Cố Đức Thọ và Lý Ngọc Phượng chưa đi làm, Cố Tinh San chưa đến trường. Lúc cô đi vào, ba người đang ăn sáng trong bầu không khí kỳ lạ. Nghe tiếng động ở cửa, bọn họ đồng loạt nhìn qua.

Sau khi thấy Trang Nại Nại, sắc mặt Lý Ngọc Phượng xị xuống, “cạch” một tiếng, đặt đôi đũa xuống bàn. Mắt Cố Đức Thọ sáng lên đứng lên, định qua đón.

Lý Ngọc Phượng liền mở miệng, “Ông đón con gái, người ta nhìn vào không biết còn tưởng rằng ông đang đón tổ tông.”

Một câu nói làm sắc mặt Cố Đức Thọ tái xanh, đi không được, ngồi không xong.

Trang Nại Nại không quan tâm vợ chồng bọn họ đang giở trò gì. Cô đi thẳng tới trước mặt Cố Tinh San.

Cố Tinh San thấy bộ dạng hùng hổ của cô thì hoảng sợ, lập tức đặt đũa xuống trốn sau lưng Lý Ngọc Phượng, rồi chỉ vào Trang Nại Nại quát: “Cố Khuynh Nhan, chị… chị làm cái gì?”

“Tôi làm cái gì? Cố Tinh San, tất cả có phải là chuyện tốt cô làm không?” Trang Nại Nại nhìn chằm chằm cô ta bằng ánh mắt sắc bén.

Cố Tinh San ưỡn cổ, cây ngay không sợ chết đứng: “Chị nói cái gì? Tôi nghe không hiểu!”

Lý Ngọc Phượng nhíu mày, “Cố Khuynh Nhan, con nổi điên cái gì?”

“Tôi nổi điên?” Trang Nại Nại tức tới mức phì cười. Đối với đám người nhà này, Trang Nại Nại chưa bao giờ chịu gần gũi, tiếp xúc.

Cô bước lên kéo cổ tay Cố Tinh San, nheo mắt hỏi gắt gao: “Cố Tinh San, cô nói đi. Trước mặt ba mẹ của cô, cô nói xem cô đã làm gì?”