Trang Nại Nại ♡ Tư Chính Đình, mãi mãi ở bên nhau.
Đây là tình yêu trong sáng, đơn thuần thời trung học.
Năm năm trước, cô đã biết tình yêu này chỉ là một trò cười.
Vì vậy, vào ngày trở về trường học báo nguyện vọng, cô đã đi tới đây gạch bỏ hết mấy chữ này.
Hôm nay, không hiểu sao cô đột nhiên nhớ tới nó.
Rõ ràng bây giờ bọn họ đang ở bên nhau, nhưng sao không được hạnh phúc?
Là vì lời nguyền của cây thông sao? Là vì cô đã gạch bỏ hết chữ trên đó sao?
Không biết vì lí do gì mà cô cứ cắm mặt chạy đến đây, cố chấp muốn tìm cây thông kia.
Trang Nại Nại đi tới đi lui trong rừng cây, không biết có bao nhiêu cây đã bị dời đi, cô nghiêm túc tìm từng cây một, cuối cùng cũng thấy cây thông kia ở một góc.
Năm năm trôi qua, nó lớn lên nhiều, vừa to vừa cao, nếu không phải vị trí không thay đổi thì có lẽ cô sẽ không nhận ra nó.
Cô gần như run rẩy nhào tới, tìm vị trí đã khắc chữ kia.
Trên cây không có bất kỳ vết tích nào.
Không có?
Sao lại không có?
Trang Nại Nại không tin ma quỷ.
Cô đi một vòng rồi lại một vòng quanh cây, tìm kỹ từng tấc một, nhưng…
Không có gì cả, ngay cả một chút dấu vết cũng không có.
Giống như ký ức đẹp năm năm trước không hề tồn tại.
Cô đột nhiên dừng bước, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Lừa đảo!
Đồ lừa đảo!
Nói cái gì mà khắc tên lên cây sẽ mãi mãi không biến mất!
Nói cái gì mà tình yêu của bọn họ sẽ theo cây thông này kéo dài bốn ngàn năm!
Cuối cùng vẫn biến mất!
Uất ức như thủy triều kéo tới, xâm chiếm ngũ tạng lục phủ của cô, làm cô không nhịn được nữa, ngồi bệt xuống đất khóc lớn lên.
Cô rất uất ức, khóc rất lớn tiếng.
Thì ra… có làm gì cũng không thể giữ lại sự tốt đẹp đơn thuần của năm năm trước, điều gì cũng phải cúi đầu chịu thua trước thời gian.
Giống như cô và anh không thể quay lại nữa, phải không?
Cô cố gắng lâu như vậy, theo đuổi lâu như vậy, đến giờ phút này mới phát hiện, tất cả đều là công dã tràng.
Dường như muốn trút ra hết cảm xúc, cô ngẩng đầu hét to lên: “Tư Chính Đình, em không muốn ở bên anh nữa!!!”
***
Tư Chính Đình đứng ở bên ngoài trường học, xuyên qua hàng rào của sân vận động nhìn bóng dáng của cô. Cô đi vào rừng, sau đó ngồi bệt dưới cây thông khóc lớn.
Cô khóc cái gì?
Khóc vì thanh xuân đã chết của bọn họ, hay khóc vì hối hận? Có lẽ… cô còn nhớ bọn họ của trước đây?
Anh siết chặt tay, không rõ trong lòng đang có cảm giác gì, chua xót và đau lòng tụ lại một chỗ, làm anh không nhịn được nghĩ: Rõ ràng là cô phản bội anh, rõ ràng là năm năm trước cô bỏ rơi anh. Nhưng vì sao bây giờ nhìn lại, dường như anh mới là người phụ lòng cô?
Cuối cùng Tư Chính Đình không nhịn được nữa, muốn đi vào nói với cô hãy trở lại bên cạnh anh, thì lại nghe thấy câu nói đó.
“Tư Chính Đình, em không muốn ở bên anh nữa!!!”
Tiếng nói dập dềnh trên không, có u oán, có dứt khoát, làm cho anh cứng người đứng tại chỗ.
Hai người bọn họ, một người ở bên trong trường, một người ở bên ngoài, khoảng cách gần như thế, mà lại như là khoảng cách xa nhất trên thế giới.