Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 329: Em không muốn ở bên anh nữa! (7)

Cô ngửa đầu, nhìn bốn chữ “Trung học Đế Hào” mạ vàng trên cổng trường. Cho dù ở trong bóng đêm thì dấu hiệu của trường học quý tộc này vẫn nổi bật như trước, trở thành một sự tồn tại chói mắt nhất. Sau năm năm, trong trường học đã có thêm vài tòa nhà, nhưng biểu tượng của trường học vẫn không thay đổi. Lúc này trong khuôn viên trường không có một bóng người, toàn trường đều tắt hết đèn tối thui.

Trang Nại Nại muốn từ cổng chính đi vào nhưng cổng đã khóa chặt, phòng bảo vệ ở cổng cũng im lìm. Cô ngẫm nghĩ một lát, sau đó đi thẳng tới khu vực sân vận động bên cạnh trường học, sau đó leo lên hàng rào.

Tư Chính Đình dừng xe ở góc đường, rồi lẳng lặng đi sau cô. Trường học quen thuộc, khung cảnh quen thuộc làm cho anh cảm thấy dường như mình đang trở lại quá khứ. Anh núp trong bóng tối nhìn thân hình nhỏ gầy leo lên từng chút, mỗi một bước leo đều đang run rẩy. Ngay lúc anh chạy ra vì cho rằng cô sắp ngã xuống thì lại thấy cô vẫn tiếp tục leo đến cùng.

Cô cẩn thận leo qua hàng rào, sau đó cắn răng nhảy thẳng xuống.

Tim Tư Chính Đình nảy mạnh một cái!

Cái hàng rào đó cao ít nhất 2m, cô không sợ sẽ trượt chân sao?

Ngay lúc này, một tiếng vải bị xé rách “rẹt” và một tiếng hô hoảng sợ “á” đột nhiên vang lên. Thì ra là lúc cô nhảy xuống, song sắt bén nhọn sau lưng móc vào chân váy, làm cả người cô bị vướng lại, giảm tốc độ rơi xuống, cũng xé rách váy của cô.

Từ xa, Tư Chính Đình có thể thấy cặp đùi trắng đạp loạn trên không, thậm chí có thể thấy được quần lót màu hồng bên trong. Sau đó phần chân váy bị xé rách, cô ngã xuống.

Sắc mặt Tư Chính Đình lập tức trầm xuống, phản ứng đầu tiên là nhìn xung quanh, thấy không có người thì sắc mặt mới dễ nhìn hơn một chút.

Bảo vệ cuối cùng cũng nghe được tiếng động. Tư Chính Đình thấy cửa phòng bảo vệ cạnh cổng trường mở ra, có người giơ đèn pin đi ra nhìn về phía sân vận động. Bên đó có đèn đường vàng nhạt nên có thể thấy một bóng người đang lắc lư.

Bảo vệ hoảng sợ bụm miệng, sau đó cầm bộ đàm định thông báo. Đúng lúc này, bộ đàm đột nhiên bị một cánh tay thon dài giật lấy.

Bảo vệ quay đầu lại, thấy người đàn ông trước mặt thì kinh ngạc, “Ngài… ngài Tư?”

***

Trang Nại Nại đặt mông ngồi dưới đất, váy cô bị xé rách một mảng lớn, may mà lúc nãy cô mặc áo khoác dài nên có thể che khuất đi được. Cô hoàn toàn không quan tâm lưng váy bị rách như thế nào, chỉ đứng lên rồi đi về phía nhà thể chất.

Trung học Đế Hào là trường tư thục, người có thể vào đây học không phú cũng quý. Nhiều người không có hộ khẩu Bắc Kinh, muốn học ở đây phải đóng một năm năm sáu trăm ngàn tiền học phí, gia đình bình thường chắc chắn không có khả năng chi trả.

Trước đây cô có thể tới đây học là vì lúc học cấp 2 cô đạt giải nhất trong một cuộc thi vẽ nên được đặc cách vào trường. Cô chỉ theo mẹ Trang học một ít về vẽ vời, còn về thiết kế là cô tự mình mày mò, cô rất có tài năng về phương diện này. Nhưng vì Tư Chính Đình, cô trở thành lớp phó thể thao của lớp, từ đó dính liền với nhà thể chất này.