Tư Tĩnh Ngọc cũng lập tức hô một tiếng: “Mẹ.”
Đinh Mộng Á nghe được giọng của con gái thì nói: “Ui chao, con còn biết về nhà cơ à? Mẹ còn tưởng rằng con ở bên ngoài chơi đến quên lối về rồi chứ? Thế nào, hơn một tháng mà một cú điện thoại cũng không thèm gọi, con chơi trò mất tích đấy à? Nếu không phải nhờ Cẩm Ngôn đảm bảo với mẹ rằng con vẫn sống tốt thì mẹ có khi phải báo cảnh sát gạch tên con khỏi hộ khẩu rồi đấy!”
Tư Tĩnh Ngọc ho khan một tiếng: “Mẹ, mẹ cũng biết những người làm nghệ thuật như con thì phải đi khắp nơi mới có thể tìm được cảm hứng mà, hơn nữa chẳng phải con đã về rồi đó thôi? Chưa kể con đã sắp ba mươi tuổi rồi, có gì mà mẹ phải lo lắng?”
“Con cũng biết mình sắp ba mươi rồi sao? Vậy con định lúc nào sinh con đây? Cứ được hai ba ngày con lại chạy biến đi đâu mất, cẩn thận Cẩm Ngôn nhà con ăn vụng bên ngoài đó.”
Một câu nói này của Đinh Mộng Á khiến Tư Tĩnh Ngọc rơi vào trầm mặc.
Mà Thi Cẩm Ngôn thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn vợ mình.
Trang Nại Nại ngồi một bên nhàn chán nghe bọn họ nói chuyện. Cô không thích Đinh Mộng Á, thế nhưng vào lúc này khi nghe thấy bà ấy nói chuyện với con gái mình thì cô lại có chút hốt hoảng. Chẳng biết tại sao mà Trang Nại Nại lại có ảo giác rằng, cái người Đinh Mộng Á vênh váo ném vào mặt cô một cục tiền rồi yêu cầu cô rời khỏi Tư Chính Đình không phải là người ở đầu bên kia điện thoại?
Trang Nại Nại lập tức lắc đầu xua đi cái ý nghĩ này.
Làm sao có thể không phải là một chứ?
Chính bà ấy cũng đã thừa nhận đó thôi!
Nhưng bây giờ xem ra thì, có là người xấu xa đến đâu đi chăng nữa thì vẫn lo lắng cho con của mình.
Tư Tĩnh Ngọc bất đắc dĩ trả lời: “Mẹ à, mẹ có cần nguyền rủa con gái của mẹ như vậy không?”
“Không phải là mẹ đang nguyền rủa con, tình hình ở Bắc Kinh đâu phải là con không biết, sư thì nhiều, thịt thì ít! Một người đàn ông ưu tú, tuổi trẻ tài cao như Cẩm Ngôn có biết bao nhiêu nữ hòa thượng trẻ tuổi muốn nhào đến, con…”
“Mẹ!”
“Con đừng trách mẹ nói khó nghe, mẹ nói cho con biết, đàn ông trên đời không thằng nào ....”
“Mẹ.” Rốt cuộc Thi Cẩm Ngôn cũng hết chịu nổi mà kêu một tiếng.
Đầu bên kia đột nhiên im lặng, hình như là bà không ngờ điện thoại lại mở loa ngoài, thế nhưng rất nhanh lại nói tiếp: “... Đàn ông trên đời chẳng có thằng nào tốt, nhưng mà Cẩm Ngôn thì không như vậy. Hai đứa sống với nhau, thì mẹ lại lo con cứ mải dạo chơi bên ngoài rồi lại đội nón xanh cho Cẩm Ngôn! Mẹ nói chứ Tĩnh Ngọc à, con ngàn lần vạn lần không thể làm chuyện gì có lỗi với Cẩm Ngôn, nhớ chưa! Ồ, hóa ra Cẩm Ngôn cũng ở đây à, vậy lát nữa mấy đứa nhớ ăn nhiều cơm chút nhé! Chính Đình, con phải chiêu đãi anh chị con cho tốt đó!”
Mọi người trong phòng: “...”
Ngay cả quản gia đang đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà giật giật bả vai.
Tư Tĩnh Ngọc quả quyết lựa chọn cúp máy, sau đó chỉnh di động của Tư Chính Đình thành chế độ im lặng rồi mới ném trả cho em trai.
Một lát sau màn hình di động lại nhấp nháy.
Tư Chính Đình nhíu mày, Tư Tĩnh Ngọc vội vàng cảnh cáo: “Không được nhận điện thoại của mẹ! Chị nói cho em biết, mẹ đây là rảnh quá không có chuyện gì làm, ăn no rửng mỡ, hâm hâm vậy đó, mẹ cho là ai cũng giống...”
Câu kế tiếp chẳng cần nói ra nhưng hiển nhiên là ai cũng hiểu.
Chỉ có mình Trang Nại Nại là chẳng hiểu gì cả.
Tư Chính Đình không trả lời vấn đề này mà chỉ nói: “Mẹ nói cũng không sai, chị...”
“Chị đã hẹn với bạn xong rồi, ngày kia chị sẽ đến Ai Cập một chuyến, nhất định là có thể đào tạo được tế bào nghệ thuật của chị, chị...”
“Mẫu thiết kế chủ lực mùa thu đông năm nay còn chưa có, nhiệm vụ này giao cho chị!”