“Chuyện là... thật ra, trước đây lúc Bạch Nguyệt nằm viện có gọi mẹ của con tới để bà ấy chăm sóc cô ta, nói trong bụng của cô ta có con của Cẩm Ngôn, khi đó ba mẹ không biết lại lịch của đứa bé kia nhưng mẹ con vẫn không đồng ý, bà ấy nói chỉ có đứa bé do con sinh ra mới là người nhà họ Thi, còn người khác bà ấy không chấp nhận”
Tư Tĩnh Ngọc ngẩng đầu.
Ba Thị xua tay: “Ba không nói để con tha thứ cho mẹ con, ba chỉ muốn nói cho con biết là mẹ con sẽ không làm chuyện hồ đồ nữa đâu, bà ấy tỉnh táo rồi!”
Tư Tĩnh Ngọc có chút xót xa trong lòng.
Nói cho cùng thì ba mẹ Thi cũng là ba mẹ chồng của cô, cả đời này cô không tha thứ cho Bạch Nguyệt nhưng với hai người họ...
Tư Tĩnh Ngọc nhìn ba Thi: “Con biết rồi, ba, con tha thứ cho mẹ”
Cô cười với ba Thi một nụ cười thật tươi, không có chút giả tạo nào.
Ba Thi nhìn con dâu rồi thẩm cảm thán trong lòng, không biết nhà bọn họ đã tích đức mấy đời mới có được một người con dâu như vậy. Người khác mà bị mẹ chồng đối xử như vậy thì e rằng cả đời này đều sẽ trợn mắt làm ngơ, nhưng Tư Tĩnh Ngọc lại chọn tha thứ cho mẹ Thi.
Ba Thi không khỏi cảm động, ông định nói điều gì đó nhưng có người ở bên cạnh kêu lên: “Tĩnh Ngọc! Nhanh nhanh chuẩn bị đi, hôn lễ sắp bắt đầu rồi!”
Ba Thi vội vàng xua tay: “Con cứ làm việc của mình đi”
Tư Tĩnh Ngọc thấy ông như vậy thì có chút buồn cười: “Ba, chúng ta là người một nhà, hôm nay là hôn lễ nên con sẽ về nhà! Tối nay cả nhà chúng ta tâm sự nhé”
Ba Thi sửng sốt.
Trước khi kết hôn, Tư Tĩnh Ngọc vẫn luôn ở nhà họ Tư, hiện giờ đã kết hôn rồi nên tất nhiên sẽ chuyển về nhà họ Thi, chắc không phải đầu óc ông mê muội rồi chứ?
Ba Thi vui mừng cười: “Ba phải đi nói cho mẹ con biết, chắc chắn bà ấy sẽ sướng điên lên mất!”
Ba Thi vui vẻ xoay người đi, Tư Tĩnh Ngọc chỉ cười lắc đầu rồi chỉnh trang lại váy cưới của mình, sau đó mới xoay người. Vừa bước ra khỏi của cô đã thấy Trang Nại Nại cuống cuồng chạy tới: “Chị có thấy Tí Nị đầu không?”
“Không thấy!”
Tư Tĩnh Ngọc sốt ruột: “Hôn lễ sắp bắt đầu rồi mà chẳng thấy Tí Nị đầu cả, kim đồng ngọc nữ mà thiếu một còn ra cái gì?”
Hai bé con dẫn đầu, nam là Tân Tần, nữ thì vì trong nhà không có con gái, Niệm Diêu còn chưa biết đi cho nên mới chọn một cô bé từ chỗ Tiếu gia, Trang Nại Nại thích Tí Nị nhất nên để bé nhận việc này.
Nhưng hiện giờ người đi đâu mất rồi?!
Cô đang cuống lên liền thấy Bé Lười chạy tới: “Mẹ làm sao vậy?”
Trang Nại Nại nói: “Tí Nị đi đầu rồi? Con có biết con bé đầu không?”
Bé Lười chớp mắt một cái, bộ dạng rõ ràng chột dạ rồi lắc đầu: “Con không biết nha .”
Trang Nại Nại nhíu mày định nói gì đó, thế nhưng dẫn chương trình đã vang lên: “Xin chào các quý ông và quý bà, đầu tiên xin cảm ơn mọi người đã tới tham dự hôn lên của anh Thị Cẩm Ngôn bà cô Tư Tĩnh Ngọc...”
Trang Nại Nại càng cuống hơn, cô quay đầu liền thấy Tiểu Phi Phi đang đứng ở cửa ngó đầu vào, cô vội vàng ngoắc tay: “Tiểu Phi Phi lại đây!”.
Tiểu Phi Phi mặc một chiếc váy xòe màu trắng, nghe vậy thì hai mắt sáng lên rồi chạy qua.
Hôn lễ đã bắt đầu, Trang Nại Nại nhìn Tư Tĩnh Ngọc bước lên thảm đỏ thì quay đầu lại, thế nhưng cô phát hiện Bé Lười đã chạy đi đâu mất rồi.