Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, Bạch Nguyệt cũng luống cuống, cắn môi nhìn về phía Tư Tĩnh Ngọc, thấy cô bình tĩnh, chẳng hề buồn bã.
Bạch Nguyệt khẩn trương, kêu lên với Tân Tân: “Mày đó, những gì tạo dạy mày từ bé, mày quên rồi sao? Trên đời này không có ai đáng tin cả! Mày nghĩ ba mẹ mày sẽ cho mày tất cả sao? Nhìn đi, ba mẹ mày rõ ràng biết đứa con trong bụng tạo mới có thể cứu mày, nhưng bọn họ lại không chịu cúi đầu trước mặt tao! Cha mẹ như vậy vốn chẳng phải thật lòng yêu mày gì cả...”
Nhưng cô ta còn chưa dứt lời, vẻ mặt Thị Cẩm Ngồn đã tối sầm xuống, anh tiến lên túm tay cô ta, muốn kéo cô ta ra ngoài.
Lúc này người bên cạnh anh lại xông lên. Thị Cẩm Ngôn quay sang, thấy Tư Tĩnh Ngọc xông đến chỗ Bạch Nguyệt, giơ tay giáng một cú tát nảy lửa xuống mặt cô ta.
“Chát!”
Ánh mắt Tư Tĩnh Ngọc trở nên sắc bén, khí thế đã thay đổi hoàn toàn. Vừa rồi cổ vẫn thờ ơ mặc kệ, nhưng lúc này lại đầy áp bức khiến không ai dám nói gì trước mặt cô.
Tư Tĩnh Ngọc nhìn Bạch Nguyệt chằm chằm, ngực phập phồng dữ dội.
Cuối cùng cô cũng hiểu, ngày nào Tân Tân cũng bị giáo dục như thế thì sao có thể không lệch lạc cho được?
Bạch Nguyệt chửi cô, cô chỉ xem như chó sủa bền tại. Nhưng cô ta nói Tân Tân như thế lại gợi lên cả thù mới hận cũ trong lòng cô. Dù biết mình đang mang thai, không nên tức giận, nhưng cô không nhịn nổi mà phải ra tay, đánh cho kẻ trộm con này rơi xuống địa ngục, vĩnh viễn không bò lên được!
“Bạch Nguyệt, tối quá nhân từ với cổ rồi sao? Nên mới khiến cô hết lần này đến lần khác tổn thương con tôi? Bây giờ tôi nói cho cô biết! Tân Tân là con tôi! Muốn cứu thằng bé cũng sẽ có con tôi cứu nó! Bạch Nguyệt cố chẳng liên quan gì đến nó cả!”
Nói xong, cô lại đặt tay lên bụng mình.
Hành động đó... ý tứ đó...
Tất cả đều khiến mọi người trong phòng khiếp sợ.
Thị Cẩm Ngôn nhìn Tư Tĩnh Ngọc đến ngẩn người.
Những lời này của Tư Tĩnh Ngọc có nghĩa là gì?
Anh nhìn theo tay Tư Tĩnh Ngọc xuống bụng cô.
Cổ... cố mang thai rồi sao?
Mắt Thị Cẩm Ngôn bỗng sáng bừng.
Còn Bạch Nguyệt thì nhìn Tư Tĩnh Ngọc với vẻ không thể tin nổi, cứ như vẫn chưa thể hoàn hồn.
Cô ta nhìn chằm chằm vào bụng Tư Tĩnh Ngọc.
Tư Tinh Ngọc mang thai rồi?
Nghĩ vậy, Bạch Nguyệt ngẩng phắt lên nhìn Thị Cẩm Ngôn. Vì Tư Tĩnh Ngọc cũng mang thai nên anh mới không quan tâm đến cô ta?
Lúc cô ta nằm viện, anh chưa từng đến thăm cô ta!
Nghĩ như thế, lòng Bạch Nguyệt đau đớn khôn cùng. Cô ta muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể há hốc miệng, không thốt nên lời.
Lúc này, cô ta lại thấy Tư Tĩnh Ngọc cầm điện thoại gọi cảnh sát: “Alo, chào anh, ở đây có tội phạm buôn bán trẻ em, địa chỉ là...”
Bạch Nguyệt nghe thế thì giật mình, tỉnh táo lại, kêu to với Tư Tĩnh Ngọc: “Cô không thể đối xử với tôi như thế, trung bụng tôi có đứa con của Thi Cẩm Ngôn!”