Thi Cẩm Ngôn liền muốn xông vào đuổi cổ cô ả kia.
Nhưng anh vừa nhấc chân thì lại nghe thấy giọng Tư Tĩnh Ngọc: “Cô có chuyện gì?”
“Tân Tân quả thật không phải con tôi. Nhưng Tư Tĩnh Ngọc, cô có nghĩ cô ích kỷ thế nào không? Tại sao lúc mang thai ở nước ngoài cô không nói với Thị Cẩm Ngôn?”
Thi Cẩm Ngôn biết Tư Tĩnh Ngọc từng sinh con cho anh. Lúc biết đứa trẻ đó là Tân Tân, anh đã quá đỗi vui sướng nên chưa từng nghĩ về vấn đề này. Nhưng lúc nghe Bạch Nguyệt nói vậy, anh lại đột nhiên ý thức được mình sống thất bại đến mức nào.
Thất bại đến mức, thời đại học, dù thích cô nhưng anh lại không dám tỏ tình.
Thất bại đến mức, dù đã kết hôn với cô nhưng anh lại không dám nói với cô rằng anh yêu cô.
Thất bại đến mức, cô đã sinh cho anh một đứa con, nhưng lại chưa từng nói với anh.
Thất bại đến mức, để Bạch Nguyệt tùy tiện bỡn cợt tình cảm của anh và cô.
Nghĩ đến đây, Thi Cẩm Ngôn cúi gằm mặt, nhìn túi hoành thánh trong tay. Anh chợt nghĩ đến hôm đề nghị ly hôn với Tư Tĩnh Ngọc, lúc ở trường đại học, thấy dáng vẻ ngây thơ lúc nhận mì hoành thánh của cô, anh đã biết chỉ e là mì anh mua lúc học đại học, cô chưa từng được ăn lấy một miếng.
Tình yêu của anh rốt cuộc đã mang lại cho Tư Tĩnh Ngọc được gì?
Trong phòng, Tân Tân bị đánh thức, dụi đôi mắt mơ màng, ngơ ngác nhìn quanh. Lúc thấy Bạch Nguyệt, ánh mắt thằng bé trở nên sợ hãi, cả cơ thể nhỏ bé rụt ra sau, yếu ớt gọi, “Mẹ...”
Sau đó, thằng bé lại nắm tay Tư Tĩnh Ngọc như níu cọng rơm cứu mạng, “Mẹ, con không muốn đi theo mẹ Bạch Nguyệt, mẹ đừng đuổi con đi...”
Thấy thằng bé như vậy, Tư Tĩnh Ngọc cau mày, vẻ mặt trở nên ác liệt, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Tân Tân rồi quay đầu quát Bạch Nguyệt, “Cô lập tức cút ra ngoài cho tôi! Nếu không đừng trách tôi không khách sáo với cô!”
Bạch Nguyệt đứng ưỡn bụng, “Cô không khách sáo với tôi? Không khách sáo thế nào? Thuê người đến đánh tôi? Nếu tôi sảy thai thì cô sẽ là tội phạm giết người đấy! Tư Tĩnh Ngọc, hôm nay tôi tới đây là để nói cho cô biết, tôi xem thường cổ. Trong mắt tôi, cô là kẻ nhu nhược, vô dụng. Ngay cả con mình cũng không giữ được, ngay cả yêu cũng không dám thổ lộ, tôi xem thường có từ tận đáy lòng! Thi Cẩm Ngôn thích cô thì sao chứ? Tôi cảm thấy tối còn mạnh hơn cố, ít nhất tôi có can đảm theo đuổi anh ấy, ít nhất tôi còn chịu bỏ công bỏ sức ra, giờ còn mang thai con anh ấy. Anh ấy sẽ phải dây dưa với tôi cả đời này! Còn cô thì sao?”