Thi Cẩm Ngôn cúi đầu, Bé Lười nhỏ giọng nói: “Bác, bác gái đi đến một nơi rất xa”
Thị Cẩm Ngôn: “!!!”
Bé Lười vỗ tay Thi Cẩm Ngôn, “Bác mau đuổi theo bác gái đi, bác gái bỏ trốn cùng chú cảnh sát kia đó ...”
Thi Cẩm Ngôn: “...”
Thi Cẩm Ngôn ho khan, “Cháu thật sự không biết bọn họ ở đâu sao?”
Bé Lười ngửa đầu, đắc ý đáp: “Cháu biết chứ, cháu đã nói rồi đấy thôi. Bác gái đi một nơi rất xa, đến một khách sạn a.”
Thi Cẩm Ngôn: “...”
Thị Cẩm Ngôn thở dài, nhìn về phía cửa sắt lớn.
Sau đó, anh gọi điện thoại cho Tư Chính Đình. Chuông để được hai tiếng đã có người bắt máy. Ở đầu dây bên kia, Tư Chính Đình hỏi ngắn gọn: “Có chuyện gì?”
“Tĩnh Ngọc đi du lịch ở đâu?”
“Không thể trả lời! Tút tút tút..”
Thi Cẩm Ngôn: “...”
Thi Cẩm Ngôn kéo danh bạ, xem có thể gọi điện thoại hỏi ai.
Bé Lười vẫy tay, “Bác cần số điện thoại của mẹ cháu không?” Thi Cẩm Ngôn gật đầu, “Cần”
“Mười nghìn!”
Thị Cẩm Ngôn: “Ok!”
Bé Lười đọc số điện thoại xong, anh liền gọi cho Trang Nại Nại.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói thân thiết của Trang Nại Nại, “Anh rể... à không, anh Thi, có chuyện gì không?”
Thi Cẩm Ngôn mím môi, “Tĩnh Ngọc đi du lịch ở đâu thế?”
Trang Nại Nại nói: “Chuyện này... Chính Đình không cho em nói”
Thi Cẩm Ngôn thở dài, “Nại Nại, em có thể...”
“Không thể!” Trang Nại Nại cắt ngang lời anh, “Anh Thi quá đáng lắm rồi, vừa mới bỏ chị Tĩnh Ngọc, bây giờ biết sự thật thì muốn quay lại? Em hỏi anh, đứa con trong bụng Bạch Nguyệt phải tính sao?”
Thị Cẩm Ngôn nhíu mày, “Chuyện không như mọi người nghĩ đầu, anh muốn nói trực tiếp với Tĩnh Ngọc. Hay là em cho anh số điện thoại của Tĩnh Ngọc đi”
Anh không gọi được số điện thoại Tư Tĩnh Ngọc thường dùng nên mới hỏi Trang Nại Nại số điện thoại cố đang dùng lúc này.
Trang Nại Nại thở dài, “Em xin lỗi.”
Cúp điện thoại, Thi Cẩm Ngôn cảm thấy đau đầu gần chết.
Anh không có thể lực lớn như Tư Chính Đình để có thể tìm người tra xuất nhập cảnh, biết hướng đi của Tư Tĩnh Ngọc.
Anh suy nghĩ một chút, mở điện thoại lên, tra lịch sử chi tiêu trong thời gian gần đây của Tư Tĩnh Ngọc. Cả thẻ tín dụng của anh và cô đều không có bất cứ khoản chi nào.
Rốt cuộc là Tư Tĩnh Ngọc đi đầu vậy?
Bé Lười nhìn anh, “Bác cần số điện thoại của bà nội cháu không?”
Thi Cẩm Ngôn: “Không cần!”
Khuôn mặt Bé Lười hiện lên vẻ thất vọng, “Thật là đáng tiếc, cháu có thể bớt cho bác hai mươi phần trăm c”
Thị Cẩm Ngôn: “...”
Anh có số điện thoại của Đinh Mộng Á, nhưng dù có gọi thì có lẽ bà cũng sẽ không nói cho anh biết tung tích của Tĩnh Ngọc đầu.
Ngoại trừ Tà Tĩnh Ngọc, có lẽ Đinh Mộng Á là người có ý kiến với anh nhất.
Giờ phút này, anh không muốn nói với bọn họ đứa con trong bụng của Bạch Nguyệt không phải là con của anh. Anh sợ lộ tin sẽ khiến Bạch Nguyệt đi phá thai. Anh phải trừng phạt cô ta, để cô ta khổ sở suốt đời! Anh cần đứa bé đó vây khốn cô ta, khiến cô ta trả giá cả đời vì những chuyện đã làm.
Nghĩ tới đây, Thị Cẩm Ngôn lại cúi đầu xuống.
Anh biết lần này anh làm quá ác độc, quá tuyệt tình, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc anh và Tĩnh Ngọc bỏ lỡ nhau mười năm thì anh không thể nào kiềm chế được lửa giận vô biên trong lòng.