Thi Cẩm Ngôn không nói tiếp được nữa.
Trong lòng anh rầu rĩ, miệng hé ra, nhưng mãi không thể thốt lên được câu kia.
Nhưng anh nhất định phải nói.
Có điều, lúc anh đang định thốt lên câu đó thì lại chợt nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô: “Gặp nhau ở cục dân chính.”
Nghe thấy câu này của cô, trái tim anh như bị siết chặt đến nỗi không thở nổi, đau đớn như thể không khí xung quanh đã biến mất vậy. Anh chỉ đứng đó nhìn thẳng, nhưng ánh mắt lại không hề có tiêu cự. Mọi người đi ngang qua anh, anh không nhìn. Gió thổi qua người anh, anh cũng không cảm nhận được. Thậm chí anh còn chẳng thể nghe được âm thanh bên ngoài. Tất cả giác quan của anh như bị bịt kín, cả thế giới trống rỗng. Sau đó, có thứ gì đó làm nhòe mắt anh, có chất lỏng rơi xuống từ khóe mắt.
Cô… hiểu anh.
Chỉ có cô hiểu anh.
Biết anh không nói được nên lời, không muốn anh khó xử nên cô đã chủ động nói ra.
Tấm lòng của cô khiến ý định của anh càng thêm kiên quyết, anh nghe thấy mình đáp lời cô, “Được.”
***
Trên tầng cao nhất của Đế Hào.
Tư Chính Đình đã thấy cách xử lý của Thi Cẩm Ngôn.
Lúc nghe thấy câu “Được, con đồng ý với mẹ” của anh ta, anh tức giận muốn ném cốc nước bên cạnh xuống đất. Nhưng liếc thấy hình in nhân vật hoạt hình trên chiếc cốc, anh lập tức thu tay lại, nhẹ nhàng đặt cốc nước xuống bàn lại.
Anh đang thử Thi Cẩm Ngôn, nhưng anh cho rằng, trong trường hợp này, anh ta có rất nhiều cách xử lý, ví dụ như cũng đến chỗ sân thượng, dùng cái chết để uy hiếp lại.
Nhưng anh không thể ngờ rằng Thi Cẩm Ngôn lại chọn con đường này.
Lúc này, anh đã hơi hối hận. Nếu trước khi anh ta đồng ý, anh gọi điện nói cho anh ta biết rằng anh ta và Tư Tĩnh Ngọc đã từng có một đứa con thì chắc chắn anh ta sẽ không chọn như thế.
Nhưng…
Không còn kịp nữa rồi!
Phép thử của anh dành cho Thi Cẩm Ngôn hôm nay đã trở thành con dao sắc bén nhất, găm mạnh vào tim Tư Tĩnh Ngọc.
Tư Chính Đình cảm thấy Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn đã hết rồi.
Rốt cuộc phép thử này của anh đúng hay sai?
***
Buổi chiều, mặt trời rọi vào người, nóng cháy.
Nhưng Tư Tĩnh Ngọc vẫn không thấy nóng, cảm giác lạnh lẽo từ tận trong tim lan ra khắp toàn thân. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, rọi vào mặt cô, khiến cô thấy cực kỳ chói mắt.
Cô lái xe rất chậm, cứ như đến chậm giây nào thì có thế giữ được cuộc hôn nhân này thêm giây đó.
Sau xe cô, có xe đã mất kiên nhẫn bóp còi ầm ĩ, rất nhiều xe cũng đã vượt qua xe cô, nhưng Tư Tĩnh Ngọc vẫn chẳng hề nhận ra, tốc độ lái xe chỉ nhanh hơn tốc độ đi bộ một chút, nhích từng chút một về phía cục dân chính.
Nhưng dù có chậm đến mấy thì rồi vẫn sẽ đến nơi.
Từ xa, cô đã thấy xe của Thi Cẩm Ngôn ở bãi đỗ xe, còn anh đứng bên cạnh, vẫn sạch sẽ, đơn độc như trước.