Đảo Bali.
Phong cảnh trên đảo rất đẹp, bờ cát sạch sẽ, bầu trời xanh thẳm, gió thổi lăn tăn trên mặt biển vô cùng thoải mái.
Lúc này, trên bờ biển có một đứa bé chạy tới chạy lui, bàn chân nho nhỏ lún vào bãi cát rồi cố sức rút ra, sau đó tiếp tục chạy về phía trước, chơi đến mức không biết mệt là gì.
Tư Tĩnh Ngọc thấy Tân Tân chạy hăng hái như vậy lại cảm thấy có chút buồn cười.
Cô đã gọi điện thoại cho thư ký của Thi Cẩm Ngôn, nói Tân Tân đang ở đây, bảo cậu ta xin cho nó nghỉ học vài ngày.
Ngày mai là hôn lễ của Ms. Đinh và chú Lý, hôm nay khách khứa đã bắt đầu tới rồi.
Phía trước có tiếng cười đùa, Tư Tĩnh Ngọc nắm tay Tân Tân đi tới thì thấy đám Tả Y Y đang vây quanh gì đó.
Trang Nại Nại và Tư Chính Đình đã trốn đi hưởng thụ thế giới của hai người, bỏ lại đám bạn bè ở đây.
Lúc này, Lâm Hi Nhi ôm con gái bảy tám tháng tuổi ngồi giữa đám người.
Tô Ngạn Bân cau mày, “Cho tôi xem con gái cô với.”
Lâm Hi Nhi ôm con né qua một bên, “Không được, tay chân anh vụng về thế sẽ làm đau Viên Viên.”
“Thì ra con bé tên là Viên Viên à? Cũng đúng, khuôn mặt này tròn vo mà. Lâm Hi Nhi, con gái cô mập quá, hy vọng lớn lên sẽ không còn mập nữa.”
Lâm Hi Nhi trừng Tô Ngạn Bân, “Tô Ngạn Bân, sao anh lại nói như thế? Đây gọi là khỏe mạnh, con cái nhà ai mà không mập khi bé? Anh có biết không hả, không biết thì đừng có nói!”
Cô vừa nói vừa vung quả đấm về phía Tô Ngạn Bân.
Tô Ngạn Bân từ trên ghế nhảy dựng lên, “Này này này, quân tử động khẩu không động thủ!”
“Tôi không phải là quân tử! Anh có giỏi thì nói con gái tôi mập nữa xem!”
Tô Ngạn Bân chạy loạn khắp nơi, Lâm Hi Nhi ôm con đứng tại chỗ, tức giận giậm chân.
Tả Y Y cười, Lưu Bính Hành đưa cho cô một ly nước, “Sữa chua vị xoài em thích nhất này.”
Tả Y Y cầm ly sữa chua uống một ngụm.
Lúc này, một cô gái xinh đẹp trong đám nói: “Cô Lâm, chồng cô đâu?”
Cả đám người yên tĩnh lại.
Tay cầm ly sữa chua của Tả Y Y cứng đờ, “Ngô Vũ Vi, cô nói cái gì vậy?”
Ngô Vũ Vi chớp mắt, bày ra dáng vẻ ngây thơ, “Tôi nói gì sai sao?”
Tả Y Y nhíu mày, tính tình cô vốn thẳng thắn nên không nhịn được nói: “Rõ ràng Lâm Hi Nhi… sao cô có thể hỏi câu đó được hả?”
“Rõ ràng cái gì? Tôi không quen biết cô Lâm. Hơn nữa, Tả Y Y, cô nói chuyện lấp lửng như thế từ khi nào vậy? Rõ ràng cái gì, nói rõ ra xem nào!”
Tả Y Y thật sự bị Ngô Vũ Vi chọc giận, cô nói với Tô Ngạn Bân, “Tô Ngạn Bân, anh quản cô ta cho tốt vào!”
Tô Ngạn Bân nói to: “Sao lại bắt tôi quản cô ta?”
“Cô ta là vị hôn thê của anh, anh không quản thì ai quản hả?” Tả Y Y chống nạnh, hét lên.