Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 1295: Quà mừng tân hôn (4)

Đôi mắt đen láy của Bé Nháo lập tức sáng rực, nhóc nhìn nhìn một hồi rồi chỉ vào một cái: “Mẹ ơi! Cái này!”

Mắt Trang Nại Nại sáng lên: “Tại sao?”

“Bởi vì... cái vòng hoa hồng này nhìn cứ như bánh gato ấy!”

Trang Nại Nại: “... Cái thằng nhóc ham ăn này!”

Trang Nại Nại nhìn về phía Bé Lười, thấy nhóc đang cười cười chỉ vào một cái khác: “Cái này đẹp ạ!”

Đôi mắt của Trang Nại Nại lại sáng lên: “Con thử nói xem sao cái này lại đẹp nào?”

Bé Lười cười dịu dàng khiến người khác cảm giác như có một cơn gió xuân thổi qua: “Chỉ là thấy đẹp thôi ạ!”

Nhưng thật ra là vì Trang Nại Nại cứ nhìn chằm chằm cái này mãi, làm sao mà nhóc có thể không biết suy nghĩ của mẹ mình chứ?

Mặc dù mới hơn hai tuổi nhưng Bé Lười nhạy cảm hơn nhiều so với những đứa trẻ khác, có lẽ là vì nguyên nhân sức khỏe cho nên nhóc thường ở một chỗ quan sát người khác.

Trang Nại Nại cười tươi hôn bé một cái: “Con thật là tinh mắt!”

Nói rồi cô quay sang nhìn Tư Chính Đình: “Anh cảm thấy thế nào?”

Tư Chính Đình: “Cũng được.”

Trang Nại Nại: “...”

Lúc này Tư Tĩnh Ngọc mới bước tới, Trang Nại Nại nghe tiếng động liền quay đầu sang, khi thấy người đến là Tư Tĩnh Ngọc lập tức vui vẻ: “Chị tới rồi! Chị mau qua đây đi, anh ấy bắt nạt em!”

Tư Tĩnh Ngọc bật cười rồi bị Trang Nại Nại kéo xuống ngồi bên cạnh, sau đó Trang Nại Nại quay sang trợn mắt với Tư Chính Đình: “Anh mang Bé Lười với Bé Nháo đi chơi đi! Để em với chị ở đây bàn bạc!”

Tư Chính Đình lộ ra vẻ như đã được giải thoát, ngoắc tay, nói: “Đi thôi, ra ngoài chơi nào!”

Nhưng đi tới cửa anh lại khẽ cười.

Gần đây Tư Chính Đình rất thích trêu chọc vợ mình, anh cảm thấy dáng vẻ giương nanh múa vuốt kia của cô cứ như quay lại thời cấp ba vậy.

Đến khi Tư Chính Đình cùng hai đứa bé đi ra ngoài rồi, Trang Nại Nại với Tư Tĩnh Ngọc mới bắt đầu bàn bạc việc hôn lễ, một lát sau có nhân viên chuyên trách đến cũng bàn bạc tỉ mỉ với họ.

Cuối cùng hôn lễ được quyết định cử hành ở Bali, rất nhiều ngôi sao hay những nhân vật tai to mặt lớn đều chọn nơi này, chủ yếu là vì nó vừa an toàn lại đẹp.

Trong lúc bọn họ đang bàn bạc, đột nhiên cửa phòng bị mở ra, Tư Chính Đình bước vào, thấy Tư Tĩnh Ngọc anh liền cau mày, mím môi.

Mọi người trong phòng đồng loạt quay sang nhìn anh, thấy vẻ mặt nghiêm túc đó Trang Nại Nại nhíu mày nhìn về phía nhân viên kia: “Cô có thể ra ngoài trước một chút.”

Người nọ đứng lên, sau khi ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa lại.

Tư Chính Đình đi tới trước mặt Tư Tĩnh Ngọc, nói: “Chị với Thi Cẩm Ngôn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tư Tĩnh Ngọc nghe vậy có chút sững sờ: “Làm sao thế?”

Tư Chính Đình đưa di động cho cô xem: “Chị thử nhìn bài báo này đi.”

Tư Tĩnh Ngọc cúi đầu nhìn, sau đó ánh mắt của cô nheo lại.

Tư Chính Đình nhíu mày: “Rốt cuộc là Thi Cẩm Ngôn đang làm cái gì vậy hả? Còn chưa ly hôn mà đã dẫn theo tình nhân giữa ban ngày ban mặt công bố cho mọi người?! Để em đi tìm anh ta!”

Nói rồi Tư Chính Đình nhanh chóng đi về phía cửa. Chưa nói đến việc Tư Tĩnh Ngọc chắc chắn không phải kiểu người còn chưa ly hôn đã đi thuê phòng với Diêu Đằng, dù cho chị của anh có không chung thủy với cuộc hôn nhân này thì Thi Cẩm Ngôn cũng nhất định không thể làm như thế với chị anh được!