Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 1272: Tình yêu giấu kín trong lòng anh (8)

Thi Cẩm Ngôn vẫn còn nhớ, lúc đó mọi người đều ngây ra như phỗng. Bình thường lúc đi học, Tư Tĩnh Ngọc rất kín tiếng, không mặc những bộ rực rỡ như vậy mà vẫn ăn bận rất bình thường. Thậm chí thỉnh thoảng cô còn mặc đồng phục. Nhưng khí chất của cô quá cao sang nên chưa có ai dám xem thường cô cả.

Thi Cẩm Ngôn biết gia cảnh Tư Tĩnh Ngọc rất giàu có, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng lại đến mức này.

Anh vẫn còn nhớ vẻ do dự của cô lúc ngắm chiếc vòng cổ kia, nhưng nếu gia cảnh thế này thì sao cô lại phải do dự?

Trong phút chốc, anh chợt thấy hối hân, thậm chí nhìn hộp quà trong tay mà cũng cảm thấy hơi mông lung.

Nhưng mà…

Anh đã cố gắng lâu như vậy rồi, anh không muốn từ bỏ.

Tuy bây giờ anh nghèo, nhưng vẫn có thể dâng hết tất cả cho người anh yêu đó thôi. Anh sẽ nói cho cô biết rằng anh thật sự thích cô, sẽ cố gắng để cô được sống cuộc sống mà cô thích.

Có lẽ cả đời này, anh cũng không thể có địa vị, quyền thế như gia đình họ, nhưng anh sẽ cố gắng kiếm tiền, ít nhất cũng có thể để cô không phải lo ăn lo mặc, muốn mua gì cũng không cần phải do dự…

Nghĩ đến đây, anh lại có thêm dũng cảm, bình tình nhìn vào mắt cô.

Cô đưa mắt tìm kiếm xung quanh, lúc trông thấy anh thì đôi mắt đó sáng rực lên. Cô vui sướng đi xuống lầu, khiến tim Thi Cẩm Ngôn đập rộn ràng.

Tuy anh thầm mến cô, nhưng lúc tiếp xúc, anh vẫn có thể cảm nhận được sự khác biệt giữa hai người.

Vừa rồi cô tìm anh sao?

Lúc đang nghĩ như vậy thì tay anh chợt bị ai đó nắm lấy. Anh quay lại nhìn, thấy Bạch Nguyệt đang đứng bên cạnh, cười xinh đẹp, “Cẩm Ngôn, cuối cùng anh cũng đến rồi. Tĩnh Ngọc bảo người đi đón bọn mình, nhưng anh không ở trường, em còn tưởng là anh không tới chứ! Ủa, Tĩnh Ngọc thấy em rồi, mau đến đó chào hỏi cậu ấy đi!”

Nói rồi, cô ta liền vẫy tay.

Thi Cẩm Ngôn cảm thấy lạc lõng, anh còn tưởng…

Nhưng có lẽ vừa rồi cô tìm anh thật thì sao?

Thi Cẩm Ngôn nhìn Tư Tĩnh Ngọc đi đến, nhưng lúc cô gần đến nơi thì lại bị người khác chặn lại, xun xoe lấy lòng cô.

Tư Tĩnh Ngọc bèn nở nụ cười áy náy với bọn họ.

Bạch Nguyệt lập tức nhỏ giọng nói: “Tĩnh Ngọc khách sáo với em quá, em cũng đâu phải không hiểu chuyện chứ, đúng không Cẩm Ngôn? Chúng ta qua bên kia chơi đi.”

Nói xong, cô ta liền kéo Thi Cẩm Ngôn đi,

Thi Cẩm Ngôn lại giãy khỏi tay cô ta, lẳng lặng đứng đó nhìn hộp quà trong tay.

Bữa tiệc sinh nhật này chỉ mời vài người bạn học thân thiết của Tư Tĩnh Ngọc, còn lại đều là người trong giới thượng lưu.

Anh lẳng lặng đứng cạnh bàn tiệc đứng, dỏng tai lắng nghe.

“Tĩnh Ngọc, bộ váy này của cậu đẹp thật, đặt hàng từ bên Đức sao?”

“Tĩnh Ngọc, cũng chỉ có nhà cậu chiều con như thế thôi. Mình đã từng đòi mấy cái váy cao cấp mà mẹ mình tiếc của không mua! Cái váy này chắc cũng phải tới mấy chục vạn đến cả trăm vạn ấy nhỉ!”

“Tĩnh Ngọc, cậu…”

Những lời nói đó đều đâm vào tai Thi Cẩm Ngôn, khiến tay chân anh hơi luống cuống.

Mấy chục vạn đến hơn trăm vạn...

Anh cúi đầu nhìn chiếc vòng chỉ trị giá ba nghìn tệ kia.

Trước khi đến đây, anh vẫn còn vui sướng tưởng tượng lúc có thể tự tay đeo chiếc vòng này lên cho cô, nhưng giờ chỉ còn lại cảm giác xấu hô ê chề.

Chiếc vòng chỉ giá ba nghìn, phối với chiếc váy hơn một trăm vạn của cô sao?