Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 1239: Tâm sự của lâm hi nhi (1)

Tả Y Y nói thẳng ra khiến mọi người hơi sững sờ.

Tư Tĩnh Ngọc đang gõ chữ cũng phải dừng lại.

Chuyện vợ chồng? Chơi nhiều kiểu mới?

Cô cười khổ, bỗng nhiên nhớ lại chuyện ngu ngốc năm xưa.

Cô còn nhớ rõ, ngày cô và Thi Cẩm Ngôn kết hôn, cô vô cùng kích động và hưng phấn. Từ sau khi lạc mất con, đó là lần đầu tiên cô cảm thấy như được sống lại.

Hai người họ không tổ chức hôn lễ, đăng ký kết hôn xong là dọn về ở chung.

Đêm đó, cô tắm rửa sạch sẽ, nằm ở trên giường đợi anh. Lúc chờ anh, cô cứ thấp thỏm không yên mãi.

Cô biết là cô xen vào giữa Thi Cẩm Ngôn và Bạch Nguyệt. Nếu không có cô, bọn họ đã sớm thành một đôi vợ chồng khiến người người ngưỡng mộ rồi.

Có khi nào, Thi Cẩm Ngôn rất ghét cô, chỉ muốn làm một cặp vợ chồng bằng mặt không bằng lòng với cô?

Lúc cô đang suy nghĩ miên man thì nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra. Anh mặc bộ đồ ngủ đi tới giường, nhưng thái độ lại rất lạnh nhạt, khiến người ta không nhìn ra suy nghĩ của anh.

Anh yên lặng nằm xuống, đắp một cái chăn riêng.

Đêm đó, bầu trời đầy mây nên tối đen, ngoại trừ ánh đèn ngủ hiu hắt thì không còn một tia sáng nào khác.

Cô mở to mắt, hồi hộp lắng nghe hơi thở đều đều của anh.

Lúc ấy, cô bỗng cảm thấy lòng mình rất hụt hẫng.

Rốt cuộc cô đang mong đợi gì đây?

Anh yêu Bạch Nguyệt, anh kết hôn với cô chỉ vì trách nhiệm, chỉ vì một đêm đó...

Cô cắn môi, nhắm mắt lại, cảm thấy khổ sở như bị ai đó cầm dao khoét từng mảnh nhỏ.

Nước mắt của cô trào ra. Đúng lúc này, người nằm bên cạnh bỗng nhiên xốc chăn ra, duỗi tay ôm lấy cô. Cảm giác được làn da nóng bỏng của anh, cô căng thẳng đến mức quên cả thở.

Cô bị giật mình nên cứ ngẩn ra nhìn anh như thế.

Sau đó, cô cảm nhận được bàn tay anh đã xé rách bộ đồ ngủ của mình.

Cô khẩn trương nhắm mắt lại, đây không phải lần đầu tiên của bọn họ, nhưng lần này cô không say rượu, cô còn rất tỉnh táo. Cô cảm thấy ngực rất khó chịu, đành phải nhắm mắt che giấu cảm xúc của mình.

Cô cứ chờ đợi anh mà không biết đó là cảm xúc mong đợi hay là thích nữa.

Mọi thứ đã sẵn sàng, nhưng đến cuối cùng, anh đột nhiên dừng lại.

Cô sửng sốt mở mắt ra, hình như cô bắt được sự thương tiếc vừa lướt qua mắt anh.

Cô tưởng rằng, vì anh thương tiếc cô nên anh sẽ nói với cô anh sẽ nhẹ nhàng. Nhưng không ngờ, anh chỉ nhìn cô rồi do dự.

Sự do dự của anh khiến cho cô thấy lòng mình lạnh lẽo.

Cô bình tĩnh nhìn anh rời khỏi người cô, cả cơ thể cô cứng đờ. Anh đắp chăn cho cô rồi nằm xuống bên cạnh.

Lúc đó cô cảm thấy con tim mình trở nên vô cùng trống rỗng.