Tả Y Y nhìn chiếc khăn tay kia thì có chút sững sờ, Lưu Bính Hàng nói: “Anh biết nhất định hôm nay em sẽ khóc mà, nên chuẩn bị sẵn cho em đấy!”
Tả Y Y vươn tay nhận lấy.
Cô mím môi một cái, sau đó nở nụ cười: “Cám ơn anh.”
“Không cần cám ơn!”
Bên kia, Đinh Mộng Á kích động tới mức khóc ròng ròng. Bà cúi đầu khẽ lau nước mắt, sau đó nghe thấy một giọng nói non nớt vang lên: “Bà nội khóc kìa~”
Đinh Mộng Á cúi đầu, thấy Bé Lười và Bé Nháo đang đứng đó. Bé Nháo ngửa đầu, hỏi: “Sao bà nội lại không vui?”
Đinh Mộng Á lắc đầu, nghèn nghẹn nói: “Bà nội vui mà.”
“Thế sao bà nội lại khóc?”
Quản gia Lý ôm lấy Bé Nháo: “Đôi khi vui quá cũng sẽ khóc đó!”
Bé Nháo nghiêng đầu: “Thật vậy sao?”
Đinh Mộng Á gật đầu.
Bé Lười rút một tờ khăn giấy rồi đưa cho Đinh Mộng Á: “Bà nội lau đi, khóc xấu xí lắm!”
Đinh Mộng Á: “...”
Bà nín khóc, mỉm cười rồi nhận lấy khăn giấy lau mặt.
Tư Tĩnh Ngọc ngồi bên cạnh Đinh Mộng Á, cô không nhịn được nghĩ rằng, nếu hai người đang đứng trên đó là cô và Thi Cẩm Ngôn thì tốt biết bao.
Cô rũ mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ, sau đó thấy Bé Lười ngoan ngoãn cầm khăn tay đưa cho Đinh Mộng Á lau nước mắt. Nhóc con bé xíu lại rất hiểu chuyện, Tư Tĩnh Ngọc nhìn thấy thì lại nhớ đến con của mình.
Nếu đứa bé kia còn sống thì hiện giờ chắc đã đi mẫu giáo rồi nhỉ?
Nếu đứa bé kia còn sống, liệu lúc cô đau lòng thì có phải nó cũng sẽ đưa khăn giấy cho cô không?
Tư Tĩnh Ngọc đứng lên, đi về phía ban công bên cạnh. Lúc cô đang ngẩn người, đột nhiên có người đi tới bên cạnh. Thi Cẩm Ngôn mặc một bộ vest màu đen, vì dự hôn lễ nên đeo cà vạt màu tím, tính cách trầm mặc ít nói khiến dáng anh của anh vô cùng bình tĩnh.
Tư Tĩnh Ngọc đột nhiên có cảm giác như bọn họ quay về thời đại học, vén lên bức màn thanh xuân. Cô cúi thấp đầu xuống, siết chặt nắm tay.
Hai năm rồi.
Từ ngày bọn họ náo loạn muốn ly hôn đã tròn hai năm rồi, mà bây giờ đã không cần Thi Cẩm Ngôn phải ký tên thì vẫn có thể làm thủ tục ly hôn.
Mãi đến giờ phút này, Tư Tĩnh Ngọc mới phát hiện hóa ra cô không hề thoải mái như mình tưởng tượng.
Cô giật khóe môi, xa cách gật đầu một cái rồi vòng qua anh, đi ra bên ngoài.
Lúc cô đi qua bên cạnh anh thì đột nhiên cổ tay bị níu lại, thấy Thi Cẩm Ngôn đang nhìn mình chăm chú: “Tĩnh Ngọc, có thể đừng ly hôn không?”