Tô Ngạn Bân giật lấy tờ giấy, trên đó có chép một bài thơ tình. Anh đọc to một cách truyền cảm.
“Khi anh nắm lấy bàn tay nhỏ của em
Vân tay của anh quấn quýt lấy vân tay của em.
Anh muốn đem tình yêu bệnh thành một chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của em.
Để em trở thành vợ yêu của anh.
Khi anh ôm eo nhỏ của em, hơi thở của anh...”
Tô Ngạn Bân đọc đến đây thì không đọc nổi nữa, sắc mặt đỏ bừng, cuống quýt đưa tờ giấy trong tay cho Tư Chính Đình.
“Yêu cầu là chú rể phải tự làm, cho nên Tư Lão Đại à... cố lên!”
Một đám người đứng sau Tô Ngạn Bân cũng nhao nhao che miệng cười.
Tư Chính Đình híp mắt nhìn tờ giấy kia.
Trong phòng không nhìn thấy tình hình bên ngoài. Hàn Lâm Lâm dựa lưng vào cửa phòng, vỗ vỗ ngực mình: “Lúc cấp ba, nhìn cậu mỗi ngày chạy theo anh ta tôi đã thấy bất công rồi, lần này để Tư Chính Đình đọc một bài thơ tình cho cậu đi! May mà bây giờ vẫn còn ngăn một cánh cửa, nếu không bị ngài Tư “liếc” mắt một cái tôi sẽ chết mất!”
Vừa dứt lời, Tả Y Y liếc mắt nhìn cô: “Tiền đồ đâu!”
Lâm Hi Nhi cười nhạt: “Ừ ha, cô thì giỏi rồi, giỏi thế sao không lên đi?”
Tả Y Y lập tức im lặng.
Sau đó đám người dựng lỗ tai lên, Trang Nại Nại cũng tò mò không biết tờ giấy viết cái gì nên cũng dựng lỗ tai.
Ngoài cửa, Tư Chính Đình đang nghiêm mặt nhìn tờ giấy kia, nhìn một hồi rồi ho khan một tiếng.
Sau đó, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng lại thanh nhã của Tư Chính Đình vang lên. Giọng điệu cũng vô cùng bình tĩnh, chẳng hề có chút tình cảm gì, thế nhưng lại có thể khiến người ta nghe rồi lại muốn nghe nữa, chỉ đơn giản là thích giọng của anh, đầu tiên Tư Chính Đình đọc lại đoạn thơ Tô Ngạn Bân vừa mới đọc.
Trong phòng, Hàn Lâm Lâm nghe mà có cảm giác hưởng thụ, cảm thán nói: “Ngài Tư quả nhiên vẫn giống năm đó y như đúc! Rõ ràng thuyết trình chẳng có chút tình cảm nào nhưng vẫn khiến người nghe cảm thấy thoải mái.”
Trang Nại Nại đột nhiên có cảm giác tự hào: “Đương nhiên rồi!”
Nhưng cô vừa mới dứt lời thì nghe được nội dung phía sau bài thơ.
“Hơi thở của anh đè lên hơi thở của em.
Tiếng tim đập của em đếm tiếng tim đập của anh.
Anh muốn đào rỗng trái tim, vì em xây một giáo đường, xây phòng tân hôn của chúng ta.
Khi anh hôn lên môi của em, tiếng nói mà anh nuốt vào là tiếng nói của anh.
Tiếng nói của em nuốt lấy lời nói của anh.
Anh muốn dùng lưỡi kết thúc.
Để em dùng cả đời cưỡi...”
Trang Nại Nại: “!!!”
Đây là cái khỉ gì hả! Là thơ tình hay là thơ con heo đây???
Gò má của Trang Nại Nại nóng hừng hực, mấy cô gái trong phòng cũng cúi đầu nhịn cười, nghĩ cảnh Tư Chính Đình nghiêm túc đọc bài thơ này thật... quá khiếp sợ rồi!
Ngoài cửa phòng, từng phù rể đều cúi gằm mặt xuống đất, bả vai run run, cố nén cười.
Rốt cuộc cũng đọc xong bài thơ, tiếp đến chỉ còn sót lại Tả Y Y.
Tả Y Y tiến lên đứng cạnh cửa, Tư Chính Đình bèn đánh nhanh thắng nhanh: “Y Y, đối với anh em vẫn là cô em gái tốt nhất!”