Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 1178: Thật sự, thật sự rất đau đớn!

Trang Nại Nại hỏi xin y tá thuốc sát trùng rồi bôi cho Tư Chính Đình, xong xuôi cả hai lại im lặng chờ đợi.

Vì khóc quá nhiều nên Trang Nại Nại cực kỳ mệt mỏi. Cô dần dần không chịu được nữa, gục lên vai Tư Chính Đình rồi ngủ thiếp đi. Lúc đang ngủ mơ màng, bỗng bị anh đánh thức dậy.

Tư Chính Đình mừng rỡ nói với cô, “Nại Nại, mẹ em tỉnh rồi!”

Mẹ em tỉnh rồi?

Trang Nại Nại đứng bật dậy, ngây dại chạy về phía phòng bệnh, lại bị y tá chặn lại ở trước cửa.

“Bệnh nhân hiện đang rất yếu, cô đừng nói chuyện với bà ấy quá nhiều, tốt nhất là lần lượt từng người vào thăm một thôi.”

Trang Nại Nại lo lắng nhìn vào trong, thấy Tiêu Mộ Thanh đã mở mắt nhìn ra, trông thấy cô thì nở nụ cười yếu ớt.

Sống mũi Trang Nại Nại cay cay, cô rất muốn xông vào thăm mẹ trước tiên, nhưng cô biết cô không thể làm như vậy.

Ms. Đinh và Thôi Tinh Tước dìu Tiêu Khải đến. Ông chống gậy đi vào, rồi đóng cửa phòng bệnh lại.

Trang Nại Nại lo lắng nhìn vào trong phòng.

Trong phòng bệnh, Tiêu Mộ Thanh đã được đỡ ngồi dậy. Bà vừa trải qua cuộc hóa trị đầu tiên trong đời nên bây giờ vừa kiệt sức, vừa đau đớn. Nhưng một năm qua, bà đã phải chịu đựng cơn đau này vô số lần, nên bây giờ cũng dễ thích ứng hơn.

Tiêu Mộ Thanh nhìn Tiêu Khải, nở nụ cười yếu ớt, “Ba.”

Tiêu Khải khẽ gật đầu, ông ngồi xuống cạnh giường bệnh, nhìn cái đầu trọc lốc đang đội mũ của bà. Vì ngày thường có tóc che đi nên không ai nhận ra, nhưng lúc này trông bà cực kỳ gầy yếu.

Cổ họng Tiêu Khải nghẹn ngào, mãi lâu sau mới có thể kìm nén được cảm xúc, “Ba nhớ lúc con còn bé, ba đã từng nói, con không phải một người thừa kế xuất sắc.”

Tiêu Mộ Thanh cười đáp. “Con xin lỗi, đã để ba phải thất vọng rồi.”

“Không, giờ đây ba chỉ muốn nói, con là người xuất sắc nhất, ưu tú nhất trong lòng ba. Ba tự hào vì có đứa con như con!”

Đau ốm một năm ròng, nhưng chỉ lẳng lặng chống lại bệnh tật một mình, không phải ai cũng làm được điều này. Tiêu Mộ Thanh rất mạnh mẽ, người bình thường không ai làm được như bà.

Đôi mắt Tiêu Mộ Thanh đỏ hoe, bà cười nói: “Ba, đây là lời khen hay nhất mà con từng được nghe.”

Mắt Tiêu Khải đỏ ngầu, “Mộ Thanh, nếu có thể con hãy cố gắng sống, nhưng nếu thật sự quá khó chịu… con cũng đừng… kiên trì nữa.”

Đây là câu nói đau đớn nhất đời ông.

Trong thời gian Tiêu Mộ Thanh hôn mê, ông đã suy nghĩ rất nhiều. Con gái ông còn sống ngày nào là vẫn còn phải chịu khổ ngày đấy, vậy thì sao lại phải ép con bé chịu đau đớn như thế?

Nước mắt Tiêu Mộ Thanh lăn dài trên má, “Con cảm ơn ba, quả thật con rất đau!”

Tiêu Khải không kìm nổi nước mắt nữa, cổ họng nghẹn đắng. Đây là lần đầu tiên con gái ông tỏ ra yếu đuối trước mặt ông.