Trang Nại Nại và Thôi Tinh Tước dìu Tiêu Mộ Thanh lên phòng ngủ của bà, để bà nằm xuống giường.
Đúng lúc này, Tư Chính Đình gọi tới.
“Nại Nại, anh phải nói cho em biết một chuyện. Em bình tĩnh nghe anh nói, anh đảm bảo sẽ không có chuyện gì.”
Trang Nại Nại căng thẳng, không hiểu sao cô lại nghĩ đến giấc mơ kia.
“Nại Nại, con mất tích rồi.”
“Bộp!!!” - Tiếng điện thoại rơi xuống đất.
***
Lúc Trang Nại Nại chạy đến nhà họ Tư, Tư Chính Đình đã phái rất nhiều người ra ngoài tìm, còn cho một đám vệ sĩ đến bao vây toàn bộ căn biệt thự lại.
Cô lao đến chỗ Tư Chính Đình: “Chẳng phải anh nói bọn họ không đưa người về nước sao? Sao lại bắt được con? Cả hai đứa đều bị bắt đi sao?”
Trang Nại Nại tuyệt vọng ngồi bệt xuống bậc thang. Không cần nói cũng biết, chuyện này chắc chắn là do mẹ con Tiêu Cốc Vân làm.
Trang Nại Nại gần như suy sụp. Nhưng cô không thể như vậy được, Bé Lười và Bé Nháo đang đợi cô đến cứu.
Cô đứng bật dậy, hỏi Tư Chính Đình: “Con làm sao mất tích?”
Cô biết với bản lĩnh của Tư Chính Đình, anh nhất định sẽ không để cho ai bắt con đi. Chắc chắn là đã có chuyện gì đó xảy ra.
“Hai bảo mẫu chăm sóc hai đứa đã làm ở đây rất nhiều năm, lý lịch cũng bị điều tra kỹ lưỡng. Nhưng trong video lấy từ camera giám sát, bọn họ dẫn hai con đi dạo trong vườn, sau đó lên một chiếc xe lạ đi theo bọn họ.”
Những chuyện như người thân quen gây án này đúng là khó lòng mà đề phòng.
Nhưng chuyện này thật vô lý!
“Sao Tiêu Cốc Vân và Tiêu Thái Bạch biết thân phận của em để mà dàn xếp chuyện này sớm như vậy được?”
“Không phải bọn họ.”
“Vậy thì là ai?”
“Tư Quang Thanh.” Ánh mắt Tư Chính Đình hiện vẻ tàn độc.
Trang Nại Nại nghe vậy thì ngây ra.
“Anh đã điều tra rõ ràng rồi, hai người đó là do Tư Quang Thanh sắp xếp từ trước, nhưng về sau biết thân phận của em nên ông ta mới không dám hành động nữa. Nhưng thân phận của hai bảo mẫu này bị mẹ con Tiêu Cốc Vân lợi dụng. Bọn họ lấy danh nghĩa của Tư Quang Thanh để lừa hai bảo mẫu đó, hoặc nói cách khác, bây giờ cả hai bảo mẫu đó cũng đã bị bọn họ bắt cóc rồi.”