Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 1132: Nó tới lừa bán cháu gái của ba! (1)

Tư Chính Đình bước xuống xe, vừa định đi lại chỗ Tiêu Khải thì thấy Trang Nại Nại đã chạy tới cửa, quay lại làm động tác hôn gió với anh, rồi chui tọt vào trong.

Tư Chính Đình nhíu mày đi tiếp, nhưng “cạch” một tiếng, cửa đã đóng lại.

Tư Chính Đình: “…”

Tư Chính Đình cảm thấy buồn cười. Anh lắc đầu, quay lại xe.

***

Trong biệt thự, Trang Nại Nại cười giả lả với Tiêu Khải.

Tiêu Khải hừ lạnh, “Không biết xấu hổ! Ban ngày ban mặt, cháu làm gì vậy hả?”

Trang Nại Nại vô cùng nghiêm túc sửa lại lời ông: “Ông nội, bây giờ đã tối rồi, không phải là ban ngày ban mặt.”

Tiêu Khải: “!!!”

Trang Nại Nại chớp mắt, “Cháu và Tư Chính Đình đang yêu nhau. Yêu nhau hôn nhau, thì có làm sao?”

Thấy thái độ đương nhiên của cô, Tiêu Khải tức run người, “Cháu… cháu… sao cháu lại không biết xấu hổ như vậy?”

“Cháu và anh ấy là vợ chồng, chúng cháu làm một chút chuyện riêng tư giữa vợ chồng là xấu hổ sao? Ông nội, năm xưa ông và bà nội không làm gì xấu hổ thì làm sao có mẹ cháu được chứ?”

Tiêu Khải: “!!!”

Trang Nại Nại thành công chặn họng ông mình. Cô cảm thấy rất đắc ý, vừa nghêu ngao hát vừa đi về phía trước.

Tiêu Khải đột nhiên nói với theo cô, “Sau này, đúng sáu giờ tan làm là phải về nhà! Không được phép đến nhà họ Tư!”

“Ông muốn cản cháu gặp con của cháu?” Trang Nại Nại dừng bước, quay lại.

Tiêu Khải hừ lạnh, “Đâu phải là con cháu, nó mang họ Tư, không phải họ Tiêu.”

Trang Nại Nại: “!!!”

Mang họ Tư thì không phải cô sinh sao?

“Cháu không đồng ý!”

“Không đồng ý cũng không được. Từ ngày mai, ông sẽ phái người đúng giờ đón cháu về nhà.” Tiêu Khải nói xong, liền quay đầu đi thẳng.

Trang Nại Nại đấm tay đá chân với bóng lưng của Tiêu Khải. Cuối cùng, cô hừ lạnh, không cho cô đi, cô sẽ không đi sao!

Buổi tối, Tiêu Khải gia tăng thêm nhiệm vụ học tập cho Trang Nại Nại. Chưa kể, chuyện trong công ty chưa làm xong mang về nhà giải quyết nên trên bàn có một đống tài liệu cần xem.

Sắp tới hừng đông mà còn chưa xem xong, Trang Nại Nại nằm bò ra bàn ngủ.

Lúc tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào phòng, Trang Nại Nại thức giấc mới nhận ra tối qua mình ngủ quên trên bàn.

Cô đứng lên, khởi động tứ chi cứng ngắc, cảm giác hai chân tê rần.

Đúng lúc này, điện thoại bỗng đổ chuông

Là Tư Chính gọi tới, “Anh và Ms. Đinh đang ở bên ngoài biệt thự nhà em.”

Hả?

Vậy là tới rồi?

Trang Nại Nại lập tức chạy ra ngoài.