Cho nên, Trang Nại Nại và Tư Chính Đình, tuyệt đối không thể ở bên nhau!
Thứ nhất, năng lực của Tư Chính Đình quá mạnh. Dù cậu ta có thật sự ở rể đi chăng nữa, nhưng đến khi ông qua đời, e rằng cậu ta có đem Nại Nại đi bán thì con bé có khi sẽ giúp cậu ta đếm tiền nữa.
Thứ hai, Tư Chính Đình không ở rể, vậy nhà họ Tiêu và nhà họ Tư sẽ dây dưa không rõ ràng với nhau, đây là chuyện ông lo lắng nhất.
Tư Chính Đình không phải là ứng cử viên tốt nhất trong lòng ông.
Tuy Trình Tư Triết cũng lợi hại, nhưng anh ta vẫn còn nằm trong lòng bàn tay của ông. Ông tin tưởng, lúc ông còn sống, ông có thể bồi dưỡng Nại Nại trưởng thành, đủ để đối phó với Trình Tư Triết.
Còn Tư Chính Đình, người đàn ông này quá thâm sâu khó dò, ông không chắc mình sẽ nắm được anh ta.
Ông nhìn Trang Nại Nại, “Năm xưa, mẹ cháu vì một người đàn ông mà rơi vào kết cục như bây giờ. Nếu cháu không phân biệt được đúng sai thì ông sẽ nghi ngờ chuyện cháu có thể kế thừa được sản nghiệp nhà họ Tiêu hay không. Và nếu cháu còn tiếp tục cứng đầu như vậy nữa… theo ông thấy, cháu không cần tham gia cuộc đấu này nữa đâu.”
Dứt lời, ông lạnh lùng đi về phía trước.
Trang Nại Nại nhìn Tư Chính Đình. Tư Chính Đình vỗ vỗ vai cô, nói: “Em theo ông về trước đi!”
“Em…”
“Yên tâm, có anh ở đây rồi.”
Thấy sắc mặt bình tĩnh của Tư Chính Đình, cuối cùng Trang Nại Nại vẫn gật đầu.
Đột nhiên sắc mặt của cô bỗng đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Vâng. Vậy em đợi anh tới cưới em. Đừng để em đợi lâu!”
Dứt lời, Trang Nại Nại chạy về phía Tiêu Khải.
Thật sự thì cô cũng không yên lòng khi để Tiêu Khải về nhà trong tình trạng như thế này. Dù ông có như thế nào đi nữa, ông vẫn là ông ngoại cô.
Xe từ từ chạy đi, xuyên qua cửa sổ xe, cô thấy Tư Chính Đình vẫn còn nhìn theo cô.
Trang Nại Nại liền nở nụ cười.
***
Về đến nhà, Tiêu Khải vào phòng khách, Trang Nại Nại theo sau. Tiêu Mộ Thanh rót trà cho Tiêu Khải, thấy Trang Nại Nại đi vào, bèn phất phất tay ra hiệu với cô.
Trang Nại Nại rón rén đi lên lầu.
Nhưng vừa đi tới cầu thang, liền nghe Tiêu Khải hừ lạnh.
“Cháu đừng mong có thể quay lại với Tư Chính Đình. Ông sẽ không đồng ý!”
Trang Nại Nại bình tĩnh nhìn Tiêu Khải, “Ngoại trừ anh ấy, cháu sẽ không gả cho bất cứ ai khác!”
“Không lấy chồng cũng được! Ông đã nghĩ kỹ rồi, nếu tìm người ở rể, ông còn phải lo lắng tương lai hắn có phản bội cháu hay không. Đã như vậy thì thà rằng cả đời không kết hôn. Chúng ta sẽ tìm tinh trùng chất lượng tốt để cháu thụ tinh nhân tạo, sinh một người thừa kế ưu tú.”