Trình Tư Triết và Tiêu Khải đổi vị trí, chỗ ngồi lúc này có chút lúng túng. Trang Nại Nại ngồi kẹp giữa Trình Tư Triết và Tư Chính Đình, còn Tư Chính Đình ngồi giữa Trang Nại Nại và Tiêu Khải.
Nhân viên phục vụ dọn thức ăn lên, Trình Tư Triết đưa đũa cho Trang Nại Nại. Tư Chính Đình đang định gắp thức ăn cho Trang Nại Nại thì Tiêu Khải đột nhiên hỏi: “Cậu Tư, cậu thấy Hoàng Gia Thịnh Thế tiến quân vào trong nước sẽ gặp phải những khó khăn gì?”
Tư Chính Đình: “!!!”
Ông không giao cháu gái của ông cho cháu mà lại muốn cháu bảo đảm sao?
Đế Hào là bá chủ nền kinh doanh trong nước. Nếu Hoàng Gia Thịnh Thế muốn tiến quân vào trong nước mà gặp phải sự chèn ép của Đế Hào thì Hoàng Gia Thịnh Thế khó mà phát triển được. Cũng giống như Đế Hào muốn phát triển ra nước ngoài, phải chịu đủ loại hạn chế từ các thế lực khác nhau.
Tư Chính Đình nhìn thoáng qua Trang Nại Nại, “Tiêu lão yên tâm, thị trường trong nước luôn chào đón Hoàng Gia Thịnh Thế gia nhập.”
Tiêu Khải hừ lạnh, “Dù Đế Hào không chào đón thì Hoàng Gia Thịnh Thế cũng không sợ.”
Tư Chính Đình: “!!!”
Trang Nại Nại: “…”
Bữa cơm này đúng là vừa không tự nhiên, lại vừa xấu hổ.
Thấy Trình Tư Triết gắp tôm nõn cho Trang Nại Nại, Tư Chính Đình liền nói: “Cô ấy không thích ăn tôm nõn.”
Trình Tư Triết nghi ngờ, “Tôi nhớ Nại Nại thích ăn tôm nõn nhất mà.”
Tư Chính Đình nhìn Trang Nại Nại, giọng điệu uy hiếp: “Em thích ăn tôm nõn?”
Trang Nại Nại: “!!!”
Cô nuốt nước miếng, “Trước kia rất thích, nhưng bây giờ không thích nữa.”
Tiêu Khải: “…”
Tiêu Khải lạnh giọng nói: “Sở thích của một người đâu thể thay đổi trong thời gian ngắn được? Đây là chuyện không thể nào!”
Nói đến đây, ông gắp tôm nõn cho Trang Nại Nại, “Ăn đi!”
Trang Nại Nại không biết nên làm như thế nào. Cô nhéo nhéo tay Tư Chính Đình, anh liền vỗ nhẹ tay cô rồi buông ra.
Trang Nại Nại chỉ có thể cúi đầu ăn tôm nõn.
Tư Chính Đình gắp thịt sườn cho Trang Nại Nại. Tiêu Khải ho khan một tiếng, “Nại Nại, có một vài thứ có thể thích nhưng nó không tốt cho sức khỏe, nên cần phải ăn ít lại. Đối nhân xử thế cũng vậy, không phải cứ thích là được. Có một số việc, có một số người, lúc buông tay thì cần phải buông tay. Hiểu không?”
Trang Nại Nại: “…”
Tay Tư Chính Đình hơi khựng lại, đặt thịt sườn vốn gắp cho Trang Nại Nại vào đĩa của mình.
Anh nhìn về phía Tiêu Khải, im lặng một lúc rồi nói: “Tiêu lão nói đúng, nên ăn ít những món có hại cho sức khỏe. Tiêu lão đã lớn tuổi, nên ăn ít thịt vì chức năng của dạ dày đã yếu đi. Nhưng thịt sườn bổ sung canxi, vừa ngon vừa có dinh dưỡng, rất hợp với Nại Nại. Cô ấy còn trẻ, làm việc nhiều, nên cần bổ sung dinh dưỡng đầy đủ. Giống như con người vậy, Tiêu lão thấy tốt, nhưng chưa chắc là hợp với Nại Nại. Ông thấy đúng không?”