Anh mím môi, nói: “Nghe nói Tiêu lão ăn tối ở đây nên qua chào một tiếng.”
Tiêu Khải nở nụ cười xa cách, thái độ tràn đầy bài xích và căm ghét, “Hoàng Gia Thịnh Thế tiến quân vào trong nước, còn phải nhờ cậu Tư giúp đỡ nhiều.”
Tư Chính Đình cảm thấy ngạc nhiên vì thái độ của Tiêu Khải, “Tiêu lão nói đùa rồi. Ngài là người đi trước, cháu phải nhờ ngài nâng đỡ Đế Hào mới đúng.”
Tiêu Khải gật đầu, “Cậu Tư còn có chuyện nữa không?”
Tư Chính Đình nhìn Trang Nại Nại. Trong ánh mắt mong đợi lo lắng của cô, anh nói: “Không còn chuyện gì nữa ạ. Mọi người ăn tiếp đi, cháu xin phép đi trước.”
Trang Nại Nại: “!!!”
Cuộc nói chuyện lạnh lùng xa cách vừa rồi của hai người họ sao khiến người ta lúng túng như vậy chứ? Còn nữa, sao Tư Chính Đình lại mở ra hình thức tự động chạy trốn rồi?
Thôi xong rồi! Nhất định là anh hiểu lầm cô rồi!
Cô còn chưa giải thích chuyện của Từ Đại Chí, bây giờ lại lòi ra thêm vài tình địch!
Trang Nại Nại gọi với theo: “Tư Chính Đình!”
Thấy cô muốn chạy ra ngoài, Tiêu Khải liền kéo cô lại, “Ngồi xuống!”
“Cháu ra ngoài một lát. Cháu có chuyện gấp!”
Khó khăn lắm hai người mới cùng nhau đi được đến tận bây giờ. Nếu tiếp tục hiểu lầm thì xong luôn rồi.
Khuôn mặt Tiêu Khải trầm xuống, “Ông bảo cháu ngồi xuống!”
Giọng điệu nghiêm nghị mang theo vài phần áp lực của người rong ruổi thương trường lâu năm. Hơn nữa, ông còn siết chặt tay Trang Nại Nại, không hề có ý định buông ra.
Trang Nại Nại bất đắc dĩ ngồi xuống, nhưng trong lòng lại thấy rất uất ức.
Rõ ràng là cô không hề làm gì cả, sao lại thành ra thế này rồi?
Tên khốn Tư Chính Đình này, không hỏi tình huống cụ thể như thế nào, cũng không xem cô có khó xử không, cứ như vậy mà đi luôn!
Còn Tiêu Khải nữa, sao ông lại phản ứng mạnh như vậy?
“Ông nội, ông biết rõ anh ấy là ai!”
Cô và Tư Chính Đình đã kết hôn, sinh hai đứa con trai. Cô không nói chuyện này với ông, nhưng cũng không cố gắng giấu giếm ông. Mỗi ngày tan làm, cô đều về nhà trễ là vì đi thăm con. Chắc chắn là ông biết chuyện này.
Tiêu Khải rũ mắt xuống, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn, “Vậy thì thế nào? Trước đây nó bỏ rơi cháu. Cháu gái của Tiêu Khải tuyệt đối không thể nhai lại đồ ăn cũ!”
Thấy ông hiểu lầm, Trang Nại Nại nhỏ giọng giải thích, “Ông hiểu lầm rồi. Anh ấy làm vậy là vì bảo vệ cháu, giống như ông lúc trước vậy đó. Trước đây, ông thấy Từ Đại Chí luôn theo bảo vệ cháu không? Từ Đại Chí chính là Tư Chính Đình.”
Tiêu Khải có chút giật mình hừ lạnh, còn chưa nói gì thì lại có tiếng gõ cửa.
Tiêu Khải thuận miệng nói: “Vào đi!”
Lần này chắc là nhân viên phục vụ dọn đồ ăn lên.
Nhưng không ngờ lại là Tư Chính Đình đã đi rồi quay lại.