Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 1106: Hai anh em sinh đôi thông minh (1)

Tư Quang Thanh vừa rời đi, Trang Nại Nại liền chạy lên lầu. Bé Nháo đã nín khóc, khóe mắt rưng rưng nhìn Bé Lười đang nức nở. Sức khỏe Bé Lười rất yếu, ngay cả lúc khóc cũng chỉ là yên lặng chảy nước mắt, càng khóc lại càng khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Trang Nại Nại ôm Bé Lười vào trong lòng, vỗ nhè nhẹ sau lưng của bé. Bé Lười cảm nhận được hơi thở của mẹ mình, dần dần nín khóc.

Nhưng Trang Nại Nại vừa mới định đặt Bé Lười xuống giường, thì…

“Oa oa oa oa!” Một tiếng khóc vang dội vang lên, Bé Nháo đang gào khóc hết cỡ… nhưng không có một giọt nước mắt nào.

Cậu nhóc vừa khóc vừa mở mắt nhìn Trang Nại Nại. Hình như thấy mẹ không có ý định đến dỗ nên càng gào khóc lớn hơn.

Trang Nại Nại: “!!!”

Thằng bé cố ý khóc sao?

Cô đang do dự có nên đặt Bé Lười xuống giường không, thì lại thấy Bé Lười tiếp tục khóc nức nở, chắc là do bị tiếng khóc của Bé Nháo dọa đến.

Trang Nại Nại cúi đầu nhìn thằng bé, nó chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn cô, nhưng cũng không có một giọt nước mắt nào cả.

Hai cục cưng của cô đang tranh giành tình cảm sao?

Trang Nại Nại nhìn Bé Lười, rồi lại nhìn Bé Nháo, cả người như sụp đổ.

Sao cô lại sinh cùng một lúc hai đứa con trai chứ?

Ai tới nói cho cô biết, bây giờ cô phải lựa chọn như thế nào?

Lúc cô đang do dự không quyết định được, cửa phòng đột nhiên mở ra, Tư Chính Đình bước vào. Anh ôm Bé Nháo nhưng Bé Nháo không chịu, mà giơ hai cánh tay về phía Trang Nại Nại. Sau đó, thằng bé lại “nha” vài tiếng, rồi đấm tay vào mặt Tư Chính Đình.

Tư Chính Đình lập tức đưa thằng bé cách xa mặt mình.

Bé Nháo không đấm trúng mặt của Tư Chính Đình nên bực bội đá chân lung tung, trông rất đáng yêu.

Đột nhiên, Bé Nháo không khóc nữa, tròng mắt thằng bé đảo vòng, rồi bật cười khanh khách.

Sau đó, Trang Nại Nại liền nghe tiếng “xè xè xè…”.

“Nước tiểu đồng tử” cứ thế phun hết lên âu phục của Tư Chính Đình.

Trang Nại Nại: “!!!”

Tư Chính Đình nhíu mày nhìn con, thằng bé cười khanh khách bò lên người anh, không hề sợ sắc mặt khó xem của anh chút nào.

Tư Chính Đình buồn bực giao Bé Nháo cho điều dưỡng, đi qua phòng sát vách thay quần áo.

Điều dưỡng mỉm cười, nói với Trang Nại Nại, “Nhất định là vì Bé Nháo biết tiểu lên người ngài Tư thì ngài ấy sẽ đi thay quần áo. Thằng bé muốn đuổi ngài Tư đi nên mới dùng chiêu này.”

Trang Nại Nại: “Không thể nào, thằng bé còn chưa đủ chín tháng tuổi.”

Điều dưỡng cười, “Đừng thấy hai bé còn nhỏ mà lầm, hai bé đã có thể hiểu được những câu nói đơn giản rồi.”

Điều dưỡng ôm Bé Nháo, nói chuyện với Trang Nại Nại. Thằng bé bày ra khuôn mặt tươi cười lấy lòng, giơ tay muốn Trang Nại Nại ôm.